iBLOG

MY LIVING

25 thg 9, 2010

Hiểu về trái tim

photo by me.
 " Để chữa lành những tổn thương và nỗi đau, cách tốt nhất và hữu hiệu nhất là cần hiểu rõ được trái tim, tâm hồn của mình , và của người khác. Cuốn sách hiều về trái tim chính là cuốn sách giúp bạn đọc làm được điều đó. Hiểu rõ và chữa lành trái tim, tâm hồn của mình và của những người xung quanh, để mọi người cùng được sống trong hạnh phúc và yêu thương.
Với cuốn sách này, chúc bạn đọc sẽ luôn hạnh phúc và không bao giờ phải sống với một trái tim tan vỡ hay một tâm hồn tổn thương."

( từ lời bạt của Giáo sư - Tiến sĩ Trần Văn  Khê trên bìa )

Đang ngâm cứu những lý giải về cảm xúc con người theo đạo tâm, mong tìm được sự bình an và hạnh phúc trong cuộc sống vốn không đơn giản này.

Và thực sự , đã giúp mình nhận ra quá nhiều chân lý từ những cung bậc con người...
Love this !

Dạo gần đây tự dưng lại bắt đầu thích hoa Hồng, cũng có khi mình đã có chút niềm tin trở lại với tình yêu.
Như vở kịch nào đó đã nói " Tin ở Hoa Hồng" :)

Hè tươi đang nung lửa
Trên má hồng của em
Nhưng đông buồn tuyết phủ
Lại nằm trong tim em

Người đẹp mến thương ơi
Ngày mai rồi đổi cả
Đông sẽ về trên má
Nhưng hè nằm trong tim

from note of Ngo Manh Thang for me, thanks!

20 thg 9, 2010

Scorpio of me - Cung Bò Cạp






Câu truyện nổi tiếng nhất về chòm sao Bò Cạp rằng con Bò Cạp này bò ra khỏi mặt đất theo lệnh của Hera nhằm phục vụ cho việc báo thù. Đặc biệt, bà ta ra lệnh cho Bò Cạp tấn công Orin, cắn vào chân ông ta cho đến chết. Cả Orion và Bò Cạp đều được vinh danh cho tên những chòm sao, nhưng nằm ở vị trí đối nhau mà chúng không thể gặp nhau. Do đó, khi chòm Bò Cạp mọc thì chòm Orion lặn như thể vị thần khổng lồ của bầu trời này vẫn còn sợ con Bò Cạp.

Từ 24/10 đến 22/11 mặt trời đi qua chòm Scorpio - nghĩa là Bò Cạp. Trong các từ điển bách khoa, Bò Cạp được mô tả như sau: loài động vật chân đốt sống về đêm, có khả năng làm tê liệt con mồi bằng chất độc chứa ở chiếc đuôi dài và cong được sử dụng như một phương tiện tấn công cũng như phòng thủ.

Người sinh cung Bò Cạp có thể rất khác nhau. Nhưng có một đặc điểm khiến họ không thể lẫn với ai khác. Đó là đôi mắt. Không quan trọng sắc màu - xám, xanh, nâu hay đen - đôi mắt của Scorpio có một sức mạnh thôi miên. Trước cái nhìn của họ, người ta thấy lúng túng, muốn nhìn tránh đi. Đôi mắt Bò Cạp xuyên thấu tâm hồn bạn.

Trong giọng nói của Scorpio, không quan trọng thanh trầm hay mạnh nhẹ, bạn cũng nhận thấy một thuộc tính quan trọng: sự tự tin hiếm có. Bò Cạp không quan tâm nhận xét của người khác: những lời xúc phạm cũng như nịnh bợ trôi tuột khỏi người họ như nước đổ lên mình vịt.

Được sao Diêm vương phù trợ, Bò Cạp là những người có thể chất rất khoẻ mạnh. Họ thường có nét mặt đậm, nước da trắng, lông mày rộng. Đàn ông, tay chân có nhiều lông. Mặc dù Scorpio có vẻ ngoài lạnh lùng, bạn đừng nhầm: bên trong vẻ ngoài không lay chuyển đó ẩn giấu một tính cách rất cuồng nhiệt.

Scorpio biết cách làm chủ cảm xúc, đến nỗi bạn không thể đọc được gì trên nét mặt của họ. Đó là khuôn mặt lạnh lùng như những pho tượng cẩm thạch. Bạn không bao giờ thấy trên mặt họ sự xúc động hay bối rối. Bò Cạp không hay cười, nhưng đó là những nụ cười chân thành.

Scorpio sống rất thật, căm thù sự dối trá, giả tạo, và không bao giờ hạ mình xu nịnh. Nếu bạn thực sự muốn biết mình đáng giá bao nhiêu, hãy hỏi Scorpio. Nếu người đó nói rằng bạn có giọng hát hay, bạn có thể mạnh dạn thử nghiệp ca sĩ. Nếu người đó nói nụ cười của bạn tươi và đáng yêu như một đoá hoa đang nở, bạn có thể tự tin tặng cho mọi người những nụ cười của mình. Scorpio cũng sẽ rõ ràng, mạch lạc như vậy, không hề pha đường cho thuốc đỡ đắng, khi nói về những nhược điểm của bạn. Nếu bạn có đủ bản lĩnh, hãy chú ý nghe người đó để ghi nhận về bản thân. Trong lời nói đó sẽ không có một li chủ quan, thiên vị. Chính vì thế, Bò Cạp có bao nhiêu người bạn thì có bấy nhiêu kẻ thù. Bạn không gặp ai đã quen biết Bò Cạp mà không có thái độ. Mọi người xung quanh hoặc là fan nồng nhiệt, hoặc là đối thủ không khoan nhượng của Bò Cạp, nhưng cả hai loại trên đều tôn trọng anh ta.

Như đã nói, cung Hoàng đạo này bao gồm những người rất khác nhau về tính cách. Theo nhà chiêm tinh Linda Goodman, họ chia thành ba loại. Loại thứ nhất - Bò Cạp “Thuần tuý” - tàn nhẫn, thù dai, nọc độc của nó nguy hiểm đối với người xung quanh, nhất là kẻ thù. Loại thứ hai - Bò Cạp “Đại bàng” - mạnh mẽ, tự lập, sáng suốt và công bằng. Loại thứ ba có tên gọi “Thằn lằn xám” - yếu đuối, than thân trách phận mà không cố gắng tác động tích cực vào hoàn cảnh, căm thù tất cả. Như vậy, loại “Thuần tuý” hướng sức mạnh vào sự phá huỷ, loại “Đại bàng” hướng sinh lực cho sự sáng tạo, loại “Thằn lằn xám” kìm hãm nọc độc trong nội tạng, tự làm hại mình.

Điểm đặc biệt nữa của hầu hết Scorpio là sự quả cảm phi thường, thậm chí đến mức coi nhẹ cái chết. Scorpio có thể kiên cường vượt qua mọi thử thách: sự đau đớn thể xác, nghèo đói, nhục mạ của kẻ thù, sự nguy hiểm đến tính mạng. Bò Cạp đón nhận mọi đòn đau của số phận với một sự khinh bỉ ngạo mạn và lòng tin sâu sắc rằng cuối cùng nó sẽ chiến thắng trong mọi trận đấu.

Bò Cạp không bao giờ quên những gì tốt đẹp, tử tế mà người khác đã làm cho nó, và sẵn lòng đền đáp hậu hĩnh. Nhưng cũng đúng như thế, nó không bao giờ quên những xúc phạm và đòn hại mà kẻ khác đã gây ra. Tuy nhiên, mỗi loại Bò Cạp phản ứng một cách. “Đại bàng” sẽ gọi kẻ thù ra quyết đấu, và sẽ không yên lòng chừng nào địch thủ chưa gục ngã hoặc xin hàng. “Thuần tuý” sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ để đòn trừng trị sẽ đích đáng đến nỗi kẻ địch nếu có bình phục thì cũng không dám gây chuyện một lần nữa. Còn “Thằn lằn xám” sẽ phó mặc cho trời trừng phạt kẻ thù và kiên nhẫn chờ đợi dẫu là nhiều năm, đến ngày điều đó xảy ra.

Sức khoẻ của Scorpio hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân. Người đó vừa có thể tự huỷ hoại mình bằng những ý nghĩ dằn vặt hay cay độc, xem thường hiểm nguy, vừa có thể chữa trị cho mình bằng cách tập trung sức mạnh của ý chí. Thiên nhiên ưu đãi cho Bò Cạp rất nhiều sinh lực. Họ ít khi ốm đau, nhưng nếu đã ốm thì bệnh thái thường nặng. Các bệnh thường gặp ở họ là về mũi (chảy máu cam), họng, tim, lưng, chân. Sự khinh mạn đối với các nguy hiểm gây ra không ít tai nạn cho Scorpio.

Bò Cạp quan tâm tích cực đến mọi bình diện của cuộc sống, cả những mặt sáng lẫn những mặt tối, vì vậy trong số họ có không ít cả những vị thánh cũng như tội phạm. Bò Cạp không bao giờ nhường cho kẻ khác cái mà nó đang hoặc định nắm giữ. Bò Cạp luôn giữ được sự bình tĩnh, không hoảng hốt, không cuống quít, vì biết chắc rằng hễ nó muốn điều gì thì sẽ giành được điều đó. Vì vậy Bò Cạp có một sự tự tin vô biên vào khả năng của bản thân.

Sự ham mê tìm hiểu những bí mật của thiên nhiên và sự tồn tại của con người, các vấn đề của sự sống và cái chết đã làm cho trong số Scorpio có nhiều bác sĩ, nhà điều tra hình sự, nhà văn, nhạc sĩ cũng như nghệ sĩ xuất sắc.

Sự ra đời của người sinh cung Bò Cạp hầu như luôn trùng với sự qua đời của một người trong dòng tộc, xảy ra một năm trước hoặc sau ngày sinh. Tương tự, cái chết của Bò Cạp dẫn đến sự ra đời của một thành viên mới trong gia đình một năm trước hoặc sau ngày buồn. Điều đặc biệt này chắc phải do những nguyên nhân bí hiểm tạo nên. Sinh lực của Scorpio to lớn đến nỗi cần có những năng lượng hỗ trợ mới đủ điều kiện cho nó xuất hiện trên đời. Và ngược lại, khi người đó rời sang thế giới bên kia, năng lượng được “giải phóng” ra kỳ vĩ đến nỗi đủ cho sự tạo hoá một sinh linh mới.

Bản chất cuồng nhiệt của Scorpio phù hợp hơn cả với đá heliotrope, có màu sắc gợi nhớ loại rượu vang đỏ thẫm phúc hậu. Kim loại biểu trưng cho Scorpio là thép - sau khi đã tôi, nó trở nên lạnh lùng, mịn màng, lấp loá, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách của cuộc đời.

Danh nhân sinh cung Bò Cạp:

Georges Bizet, Alexander Borodin, Hilary Clinton, Alain Delon, Fedor Dostoevski, Indira Gandhi, Charles De Gaulle, Alber Camus, Marie Curie, Katharine Hepburn, Larry King, Vivien Leigh, Diego Maradona, Demi Moore, Pablo Picasso, Maia Plisetskaia, Theodore Roosevelt, Tôn Trung Sơn, Trần Nhân Tông… 

Vivien Leigh - November 5 , Scopio



Đàn bà cung Bò Cạp
 
Sắc đẹp của người đàn bà Scorpio mang đậm sắc thái thần bí. Đầy nữ tính, rất quyến rũ và kiêu hãnh, nhưng Scorpio có một mong muốn sâu kín: nàng ước gì mình sinh ra là đàn ông.

Đàn bà Scorpio có phần xem thường những người cùng giới nữ. Nàng thấy những ai gắng sức làm đỏm làm dáng trước người yêu, tìm mọi cách giữ chồng, hoặc quá nuông chiều con cái - thật là nực cười. Bản thân nàng không đời nào hạ mình như thế. Scorpio chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện là anh ta đã bị chinh phục.


Bò Cạp biết rõ giá trị sức hấp dẫn của mình. Nàng không bao giờ chạy nhào tới ôm choàng lấy cổ người yêu. Dáng đi của nàng sẽ từ tốn, êm ái và quyến rũ. Đáng ngạc nhiên là đàn bà Scorpio có thể nom quyến rũ kể cả khi mặc đồ bảo hộ lao động.

Đừng mong Scorpio sẽ nhìn bạn bằng cặp mắt ngoan ngoãn tận tuỵ như con mèo nhà. Đừng hy vọng nàng sẽ sướng điên lên khi bạn thì thầm vào tai nàng vài điều dịu dàng. Đáp lại những thổ lộ đó, nàng sẽ quan sát bạn bằng ánh mắt soi xét và đọc ngay được ý nghĩ. Nếu bạn không có những dự định nghiêm túc, tốt hơn hết nên tìm người khác mà tán tỉnh. Còn ở đây, đơn giản là có thể nguy hiểm.

Có một bí mật mà nhà chiêm tinh học Linda Goodman cho rằng nhiều người có thể rùng mình khi được biết. Đàn bà Bò Cạp, trong chừng mực nào đó, là một nàng phù thuỷ. Dường như có một giác quan thứ sáu giúp nàng từ cái nhìn đầu tiên nhận ra ngay người mà mình lựa chọn. Bạn chỉ có thể chịu khuất phục sự quyết rũ mê hoặc của nàng, hoặc cố mà bỏ chạy. Nhưng nên chăng?

Có thể bạn sẽ thoả lòng hãnh diện khi được một Scorpio quan tâm. Bởi vì nàng khinh thường những gã yếu đuối và hèn nhát. Scorpio thích những người đàn ông kiêu hãnh, mạnh mẽ, nam tính, thông minh và đẹp trai. Nếu nàng lựa chọn bạn thì hiển nhiên bạn có tất cả những phẩm chất kể trên. Nhìn bạn đi cùng với người phụ nữ như thế, những người xung quanh sẽ phải ghen tỵ, và trong mắt họ giá cổ phiếu của bạn tăng vô kể.

Đàn bà Bò Cạp là một tính cách vô cùng cuồng nhiệt. Bên trong nàng luôn sục sôi, trong khi vẻ ngoài thật lạnh lùng, như tượng đá. Tuy nhiên, đối với nàng từ “cuồng nhiệt” hàm nghĩa rộng hơn nhiều khái niệm mà đàn ông thường hiểu. Với họ, cuồng nhiệt chỉ liên quan đến hoan lạc yêu đương. Còn đàn bà Bò Cạp có cảm xúc mạnh mẽ như thế đối với tất cả mọi thứ xung quanh: nàng hoặc yêu cuồng nhiệt, hoặc ghét điên cuồng.

Scorpio thuộc loại người hay được người khác tin tưởng bộc bạch những điều thầm kín. Nàng không bao giờ đi mách lẻo những điều đó. Nàng cũng có thái độ như vậy với những bí mật của chính mình. Không ai được biết chúng, thậm chí kể cả chồng nàng. Còn nếu cứ cố gặng hỏi, anh ta sẽ được cho biết rằng làm thế là không nên. Trong tâm hồn của Scorpio có những góc kín không ai được vào, cho dù người đó là ai chăng nữa.

Đàn bà Scorpio đánh giá mọi người khác nhau, và cư xử với họ cũng theo cách khác nhau. Những người nàng cho là mạnh mẽ, khả kính - nàng sẽ có thiện cảm, còn những kẻ yếu kém - nàng không để mắt tới.

Nếu cảnh đời éo le không cho đạt được thành hôn mong muốn, đàn bà Scorpio sẽ yêu thương người đàn ông mình lựa chọn còn bền chặt và dịu dàng hơn cả người vợ hợp pháp của anh ta. Nàng hoàn toàn không quan tâm những người xung quanh - hàng xóm và nơi làm việc - nghĩ gì và đàm tiếu gì về chuyện của nàng. Đàn bà Bò Cạp chỉ nghe những gì chính trái tim nàng nói.

Mặc dù có cá tính rất mạnh mẽ, đàn bà Scorpio nhường cho chồng quyền lãnh đạo trong gia đình. Còn nàng sẽ đóng góp hết sức lực và nhiệt tình để giúp chàng đạt được các mục tiêu của mình.

Người vợ Scorpio không bao giờ chê trách, mắng nhiếc bạn trước mặt người ngoài, kể cả khi nàng rất không hài lòng. Nàng kìm giữ sự bực bội của mình, dành đến lúc nói chuyện phải trái giữa hai vợ chồng. Còn trước mọi người, nàng luôn bảo vệ bạn.

Đàn bà Scorpio yêu say mê ngôi nhà mình ở, nó được giữ sạch sẽ, ấm cúng, và sành điệu.

Bò Cạp hay ghen bóng gió, và đa nghi. Nhưng một khi nàng biết đích thị bạn đã phản bội, sự giận dữ của nàng sẽ chẳng khác gì một vụ nổ bom. Chắc không một người đàn ông tỉnh táo nào muốn thử xem cảm giác mạnh đó ra sao.

Vì sự nghiệp của chồng, Scorpio sẵn lòng chịu đựng khó khăn. Nàng có thể cùng chồng rời bỏ ngôi nhà tiện nghi, đi đến nơi công tác xa xôi, nàng chấp nhận cắt giảm chi tiêu trong một thời gian khi thu nhập của chồng tạm ít đi nếu có hy vọng ở nơi mới chàng sẽ thành đạt nhanh hơn.

Liên quan đến ngân sách gia đình, xử sự của Scorpio không thuần nhất. Lúc thì hà tiện từng xu, lúc thì tiêu hoang kinh người. Nhưng có điều bạn cần ghi nhớ: nàng yêu thích xa hoa và tiện nghi, mà cái đó thì không rẻ tiền.

Nhờ sự tinh tường hiếm thấy, Bò Cạp dường như nhìn xuyên thấu mọi người. Những ý nghĩ của họ khó mà tránh được con mắt nàng. Vì vậy, bạn có thể yên tâm dựa vào đánh giá của nàng về người khác: nàng luôn biết chính xác, ai giá trị thế nào, và ai là kẻ ta cần đề phòng.

Bản thân rất ghen tuông, Scorpio lại không thích bị người khác ghen. Nhưng kiềm chế cảm xúc ghen nàng là vô cùng khó. Nàng xuất hiện ở đâu là tất thảy đàn ông, như theo một hiệu lệnh, đều quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm. Tuy nhiên bạn cũng nên nhớ lại bản thân: chẳng phải nàng cũng đã thôi miên cả bạn đúng như thế ngày nào bằng cái nhìn sâu thẳm và dáng đi lôi cuốn đó ư.

Đừng bao giờ tìm cách trả đũa Bò Cạp vì điều gì. Thế nào thì nàng cũng là người chiến thắng. Tốt hơn, nên tử tế với nàng, nàng sẽ đền đáp bạn gấp bội.

Đối với con cái, Scorpio có vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng chúng luôn cảm thấy được che chở an toàn. Nàng dạy chúng biết vượt qua các khó khăn và phấn đấu để đạt được các mục đích của mình. Khi các con lớn lên, nàng dạy chúng cách nhận biết bản chất con người, biết đánh giá đúng hành vi của họ. Năng khiếu của con cái sẽ được nàng phát hiện kịp thời để nhận được sự phát triển xứng đáng nhất.

Sau tất cả những điều kể trên mà bạn còn chưa quyết định được có nên cưới nàng hay không ư? Bạn quả là lạ lùng. Những người đàn bà khác, giả thử có tuyệt vời hơn gấp trăm lần, cũng chỉ là đàn bà. Riêng nàng còn biết thôi miên mê hoặc - điều mà thời nay có thể rất hữu ích đó.



 
Scorpion  - November 5



 *** Scorpio (Bò Cạp, Hổ Cáp, Thần Nông)

Tính chất chung: tượng trưng cho những người có tổ chức
Ngày tượng trưng trong tuần: Thứ ba
Đá tượng trưng: San hô, hồng ngọc, đá topaz
Màu sắc tượng trưng: Đen, nâu vàng, tía pha xanh nhạt
Hoa tượng trưng: Phong lan, cây dành dành, thược dược
Kim loại tượng trưng: Sắt, bạch kim
Nước hoa: Quế, hoắc hương
Động vật: Chuột chũi, rắn, chuột sóc

Đặc trưng:
Là biểu tượng của nước. Sao chiếu mệnh là sao Hoả. Người Scorpio rất rắc rối . Họ rất nghiêm túc, có quyền thế, hay muốn tìm hiểu mọi thứ một cách thật kĩ càng. Họ có một trực giác nhạy bén, nhờ thế mà họ có thể biết được điểm yếu của mọi người. Đôi lúc, người Scorpio lại trở nên lạnh lùng, sống nội tâm, thích khiêu khích và hơi “ấm đầu”. Nhưng trái với vẻ bề ngoài đó, họ có khá nhiều khả năng, sức khoẻ và họ luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Họ không hề ngại một thứ gì và họ nhất định phải đạt được mục tiêu của họ. 
Những nghề nghiệp phù hợp cho người Scorpio: nhà hoá học, nhà tâm lý học, thương gia, nhà nghiên cứu. Họ thuộc tuýp người lãng mạn, nhưng trong tình yêu, họ có vẻ hơi ích kỷ và rắc rối. Khi họ đã yêu, họ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thậm chí cả bản tính hiếu động thường ngày của họ.
 
Cách chinh phục cô gái Scorpio: Các cô gái Scorpio rất tự tin, khéo léo, trực giác nhạy bén, thích khiêu khích và khá lãng mạn. Người trong mộng của họ phải biết cách làm họ xúc động. Duy trì mối quan hệ với cô ấy hơi khó, nhưng nếu bạn để cho cô ấy làm chủ và bạn tỏ tình với cô ấy bằng hoa và quà cáp thì cô ấy sẽ đáp lại bạn bằng sự nhiệt tình và nghị lực của cô ấy.
Lời khuyên: Đừng để cô ta cảm thấy ghen. 

Scorpior


Ôi, đúng 99,9% đàn bà Scopion là mình rồi :))

15 thg 9, 2010

Hold me...




Hold me, just hold me please don't ask me where I come from.

Oh what I cry these tears.

Just hold me, hold me please.

Let me rest in the silence of your embrace.

Give me a moment and don't make me explain.

Cus all I need, and all I ask for.


Hold me, just hold me please don't ask me where I come from.

Oh what I cry these tears.

Just hold me, hold me please.


La la la....


Let me rest in the silence of your embrace.

Cus all I need, and all I ask for.

Hold me, hold me please.

Let me rest in the silence of your embrace.

Give me a moment and dont make me explain.

Cus all I need, and all I ask for.


Hold me, just hold me please don't ask me where I come from.

Oh what I cry these tears.

Hold me, hold me please.



14 thg 9, 2010

Chắc là suốt đời

Lặng lẽ và nhanh chóng. Minh rời bỏ anh lặng lẽ và nhanh chóng.

Ngay khi cô kéo phéc-mơ- tuya chiếc túi xách du lịch, nắm lấy quai túi và đứng lên không ngần ngừ, mỉm một nụ cười trĩu lòng và ấm áp, thì anh đã biết rằng cô sắp nói gì và anh sắp phải chia tay với điều gì.

- Em đi nhé. Thời tiết dạo này tệ lắm, sắp tới còn tệ hơn, cho đến giữa tháng mười. Anh giữ sức khỏe. Không chỉ cho anh.
- Thế rồi còn những thứ này thì sao, em? Đồ đạc, nhà cửa, mọi thứ...

Không hiểu sao, vào lúc anh hoảng hốt nhất vì sợ mất một con người đã trở nên quá đỗi thân yêu với anh, thì anh lại hỏi một câu chỉ liên quan đến đồ vật, cụ thể là tiền bạc.

Minh nhìn anh, một cái nhìn lạ lùng và một nụ cười lần đầu tiên anh thấy xuất hiện trên gương mặt cô:
- Tùy anh. Nếu anh không thấy dễ chịu khi sống trong không gian này nữa, thì anh kêu người bán đi. Khi ấy, nhớ gửi cho em một nửa tiền. Số tài khoản của em, anh đã biết.

Rồi nàng mở cửa. Nàng và chiếc túi du lịch lớn bước ra. Và cửa đóng lại. Qua lớp kính mờ, anh thấy nàng bước đi dọc hành lang. Đầu hơi ngẩng, mắt nhìn thẳng, hai vai không thấp xuống, nhịp bước chân đều đặn.

Anh ở lại, ngồi dính trên chiếc ghế mây lớn, cùng với câu nói ngắn ngủi "Để anh tiễn em" ở lại mãi mãi với anh, trong cổ họng.
oOo

Một lúc lâu, rồi anh cũng đứng dậy, đi vào nhà tắm.
Không còn một chai lọ nào là của Minh, một chiếc khăn nào của Minh, trong ấy. Anh ra mở cửa tủ. Cũng thế. Không còn một món đồ nào là của Minh, trong ấy. Nàng sống đơn giản. Và nàng thu dọn gọn ghẽ tất cả đồ dùng của nàng. Cứ như anh đã sống độc thân ở đây từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

Anh vào phòng làm việc chung. Không một đĩa nhạc, một tài liệu nào của cô còn lại. Khởi động máy vi tính, tất cả mọi dữ liệu của Minh đều đã biến mất. Hoàn toàn. Hoàn toàn như anh đã sống độc thân ở đây, làm việc độc thân ở đây, từ ngày anh mới dọn đến, chứ không chỉ mới vài tiếng đồng hồ.

Chứ không phải đã có những lúc, nàng trần truồng ngồi ngang thắt lưng anh (cũng đang trần truồng), đột nhiên nhảy phắt xuống, co người thu chân lại, che kín ngực và báu vật của nàng, lật ngửa anh lên, kéo chăn đắp ngang người anh, say sưa nói về một ý tưởng chợt đến, ngay lúc họ định làm một việc hoàn toàn khác.
Và anh cũng nhập cuộc bàn thảo, hào hứng, có khi vừa ôm chăn vừa chạy lại khởi động máy tính, gõ điên cuồng vào bàn phím những gì vừa nói với nhau. "Kẻo quên. Và mất sạch như nhúm cát khô chuồi qua kẽ tay". Nàng thường nói thế.

Và khi đã xong việc, đôi khi kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ, nàng lao vào anh, nồng thắm, điên rồ hơn trong mọi tình huống khác. Hơn hết thảy.
Nhớ tới điều này khiến anh rời rã đến từng khớp ngón tay, đổ ập xuống giường.

Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa... Bốn tiếng ấy cứ vang lên như một nhịp búa đều đặn gõ lên trán anh, và nhất quyết không buông tha, khi anh dần chìm vào một cơn thiếp ngủ ngắn.

Khi thức dậy, anh vẫn nằm ỳ trên giường, và phân tích cảm giác của mình.

Tự nhiên anh thấy vui. Thấy nhẹ. Thấy hân hoan. Trước mắt anh, qua ô cửa sổ anh thấy bầu trời rộng lớn cuộn đầy những đám mây nhẹ xốp, anh nhìn thấy tự do của mình trong đó. Một tự do biết bay lượn, lật đổ, phá nhào, tạo dựng, vô hạn định, vượt khuôn khổ, đã đời.

Nghĩ thế khiến anh hăng hái, đứng dậy đi tắm, cạo râu, diện đồ hiệu, xịt nước hoa. Khi lại tủ lạnh tu một ngụm nước trước khi huýt sáo đi ra phố, mắt anh chạm phải một mẩu giấy vàng nhỏ dán ở cửa tủ. Hóa ra anh vẫn còn lại một dấu vết của nàng!

"Tủ lạnh đang rã đông, em không chờ kịp. Vệ sinh giúp em nhé. Anh biết làm đấy, hai lần trước đây".
Mẩu giấy nhỏ, nhưng đủ nhấn anh vào một cơn hoảng loạn nhẹ. Như vậy là thế nào. Hành động thu dọn gọn ghẽ tất cả mọi thứ của nàng, kể cả dọn dẹp và delete dữ liệu trong máy tính, với việc không chờ nổi vài tiếng đồng hồ tủ lạnh rã đông? Ý định rời bỏ anh, Minh âm thầm giữ và tiến hành trước đó một tháng, một tuần, một ngày, hay một giờ? Và như thế thì vì lý do gì? Những lý do gì?

Nỗi hối tiếc lướt nhẹ qua anh. Sao lúc ấy anh không hỏi Minh? Nếu hỏi, anh biết Minh sẽ trả lời, rất thật, rất đầy đủ.

Đôi khi Minh cũng dùng tới nghệ thuật nói một phần sự thật, để khỏi phải nói dối và người kia tin đó là toàn bộ sự thật, nhưng đấy là với người khác. Cô chưa bao giờ thế với anh. Chưa bao giờ. Đến mức có lúc anh ước ao, giá như Minh bớt thành thật với anh đi, thì cả anh và cô đều tránh được những tổn thương làm đau đớn cả họ và tình yêu của họ.

Phải chăng lúc ấy, anh sợ nghe thấy những lời này: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

Nghĩ thêm, anh biết không cần dùng từ "phải chăng" nữa, mà chắc chắn là như thế. Anh ngồi như bị ai ấn xuống ghế, im lặng như bị ai bơm chất dẻo đầy miệng, suốt trong thời gian Minh sửa soạn rời khỏi anh, là vì anh không dám cất lên câu hỏi "Vì sao". Anh sợ phải nghe, từ Minh, một cách rất thật và đầy đủ: "Em rời bỏ anh, vì anh...".

Nhưng chắc gì là vì anh. Vì chính cô. Vì một thằng cha khốn kiếp nào đó thì sao? Anh nghĩ thế. Nhưng rồi cái mẫu câu "Em rời bỏ anh, vì anh..." vẫn cứ vững chắc hơn tất cả, bám chặt lấy trí óc anh, như đã được đính một trăm cái đinh ghim lên đó.

Thay vì ra phố, anh lại ngồi phịch xuống chiếc ghế mây to lớn ôm choàng lấy thân hình cao lớn của anh, cố sục sạo trong trí nhớ những điều anh đã làm cho Minh phải rời bỏ mình.

Trước đấy, cả hai cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh nào đó, nguyên do anh không còn nhớ nữa (không còn nhớ thì chắc chắn là tủn mủn), nhưng rất gay gắt. Rồi anh giận Minh.

Còn nhớ hôm ấy cô mặc quần jeans xanh và áo ba lỗ. Trời chuyển mưa, Minh run khẽ từng đợt ngắn, hai vai so lại, cánh tay này ôm choàng lấy cánh tay kia, tự sưởi ấm mình. Anh nhận biết, nhưng lờ đi. Rồi Minh kêu lên cầu cứu: "Em lạnh".
Hôm ấy anh cũng chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, nhưng anh có thể giữ ấm cho cô, bằng một động tác đơn giản: quay người sang ôm chặt lấy cô, giấu vào lòng. Nhưng anh cứ ngồi, thẳng đơ, trơ khấc như một khúc gỗ. Trong anh lúc đó, có lẽ nhú lên một cái mầm ác độc: hài lòng vì thấy có một yếu tố khác, không do mình cầu khẩn, nhưng lại tự nhiên xuất hiện, thay mình trừng phạt cô nhân tình bướng bỉnh.
Sau đấy nàng về, bị nhiễm lạnh, viêm họng, ho, sốt suốt ba ngày. Từ chối mọi chăm sóc của anh, Minh chỉ nói một câu ngắn, với ánh mắt đỏ và loang loáng nước vì sốt: "Khi anh giận, anh thương cơn giận của anh hơn em".

Dĩ nhiên câu chuyện đó cắn khuyết đi một vài vết răng trên cơ thể tình yêu khỏe mạnh và tươi xanh của họ, câu trách của Minh cũng là đáng kể, nhưng không lẽ, vì chuyện ấy mà Minh rời bỏ anh?

Dạo ấy anh làm dự án. Cả một ê-kíp ba người lao vào làm bất kể đêm ngày sống chết, cho kịp tiến độ. Vài ba hôm, lại một hôm anh ở lại cơ quan thức thâu đêm suốt sáng với cộng sự, có về nhà thì cũng chỉ kịp tắm rửa rồi đổ kềnh ra ngủ hoặc lao vào làm tiếp. Suốt ba tháng như thế. Công việc cuốn hút toàn bộ tâm trí anh và vắt cạn sinh lực anh, đến nỗi anh không một lần chợt nhớ, chợt thèm chuyện ân ái với Minh.
Anh bỏ quên cô, hoàn toàn, dù cô vẫn lặng lẽ quanh quẩn trong cùng một không gian với anh. Cũng có lúc, anh nghĩ mình cần một lời giải thích với Minh, để cô khỏi suy nghĩ vẩn vơ và tủi thân, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Minh cùng nụ cười khuyến khích: "Khi anh say mê dốc toàn bộ tâm lực vào một điều gì và hành động cho nó, em thấy anh đẹp không thể tả", thì anh lại nhướng mắt cười rồi thôi.

Dự án ấy xong, họ trở lại nhịp sinh hoạt bình thường. Một lần Minh lắc lắc đầu cho biết: "Anh đã giúp em lập một kỷ lục, lớn hơn dự kiến rất nhiều. Ba tháng không có sex, dù vẫn ở chung một nhà với người đàn ông mình yêu. Trước em nghĩ, chỉ cần hai tuần thế thôi là em đã tự đi thửa huân chương cho mình được rồi".
Nàng chỉ nói thế, không bày tỏ một ý gì đặc biệt. Hay vì nàng ngượng ngùng, cho là chuyện này tế nhị quá, nên giấu đi một nỗi buồn nào đó? Nhưng không lẽ, vì chuyện ấy mà Minh rời bỏ anh?

Tháng ấy, anh nổi cơn ghen. Không bằng chứng gì từ phía Minh nhưng thằng ấy thì hiển hiện. Thăm dò lòng dạ Minh, cô chỉ cười cười: "Cũng vui vui, anh. Nhưng em đã nói rồi, ngoài anh là người em yêu ra, còn lại đàn ông trên thế giới này, cũng chỉ như những trụ điện hay chiếc bàn, chiếc ghế ". Nhưng anh vẫn không yên ổn. Càng không an lòng khi biết thằng ấy là một tay chơi có hạng, chuyên quyến rũ quý bà quý cô bằng những ngón nghề học được qua mấy năm gọi là du học, ở cái xứ đã đẻ ra cuốn Tạp chí Playboy.
Nói cho công bằng thì anh tin tưởng vào tình yêu và sự trầm mặc trong tâm hồn Minh, nhưng anh biết quá rõ sự lăng loàn của cơ thể nàng. Vẻ mặt lạnh và nghiêm của nàng là để che đỡ cho một cơ thể đàn bà mà đến chính linh hồn của nó cũng không dẫn dắt, điều khiển nổi. Gọi đó là điểm yếu của Minh, và nàng cũng rất có ý thức giữ gìn, tránh xa, nhưng với anh, điểm yếu đó đã biến nàng thành một báu vật trên giường ngủ. Anh mê đắm điểm yếu đó. Và giờ thì anh ghen điên.

Không hiểu sao trong khi không còn một giác quan nào không mê đắm, thì anh vẫn kịp nhận ra một động tác sex khác lạ của nàng. Chưa từng trước đó. Anh cũng không dạy nàng. Minh tuyệt đối không coi phim sex và sách báo khiêu dâm. Anh ngồi nhỏm dậy. Và từ trên bụng nàng, anh giáng vào má nàng hai cát tát, nóng rát tay anh.

Nước mắt Minh chan chứa đổ xuống. Nhưng không nói gì. Khóc một lúc thì đi pha nước muối ấm, chườm lên những dấu ngón tay anh để lại trên hai bờ má (lúc ấy, anh cho những biểu hiện ấy là của người đàn bà phản bội lì lợm).
Ba ngày sau, khi cả hai đang ngồi ở sofa uống cacao sữa nóng và đọc sách, Minh ngước mắt nhìn anh, nói như một đứa trẻ: "Em biết lý do anh đánh em. Nhưng em không hiểu, vì sao anh yêu em mà lại đánh em?". Anh lầu bầu, đại ý nói nàng hư hỏng thì phải bị nhận lãnh sự trừng phạt, vì đã gây đau đớn cho anh.
Nàng chăm chú nghe, rồi lại nhìn anh: "Nhưng anh yêu em, thương em kia mà. Sao lại làm đau người mình yêu thương? Theo như suy nghĩ của em, thì anh phải đánh anh ấy mới phải chứ. Bất kể lỗi phải thế nào, nếu cần đánh thì phải đánh người kia chứ. Vì anh ghét người đó. Còn em, em là báu vật của anh mà".
Nàng làm anh rối mù với cái lý lẽ nghe như của con nít mới học nói của nàng, sao lại đánh người mình yêu thương.

Quả thực, khi đó anh có cảm giác ân hận. Nhưng anh cũng không nói gì, không làm một cử chỉ gì giống như là muốn xin lỗi, dù anh biết, ý nghĩ ấy mới thực sự làm nàng thương tổn và đau rát, chứ không phải hai cái tát lúc anh vừa giáng xuống.

Nhưng không lẽ, vì chuyện ấy mà Minh rời bỏ anh?

Cũng có nhiều chuyện khác nữa, nhẹ nhàng hơn hay nghiêm trọng hơn những chuyện anh vừa nhớ lại, chúng tìm về anh trong những lúc anh cố tình sục sạo hay đang bận rộn với công việc, nhưng vì không còn Minh để hỏi "Vì sao em...", nên lý do cho cái ngày nàng xách túi bước qua cửa, lặng lẽ và nhanh chóng, vẫn cứ là một câu hỏi, lửng lơ song hành cùng cuộc sống một mình của anh.

Lửng lơ đáp xuống, lửng lơ bay đi, lửng lơ trở về, nhất là vào những đêm anh mất ngủ vì nhớ Minh, thức giấc vì nhớ Minh. Nhớ như cào cấu, cả thể xác, tâm hồn lẫn trái tim.

Anh từng nhiều lần tìm cách liên lạc với Minh, nhưng chưa lần nào thành công. Khi họ đến với nhau, không hiểu sao, anh đã cố tình giữ lại những câu hỏi về cuộc đời Minh, trước khi anh xuất hiện và dự phần vào.
Có lần, ôm gọn mái đầu bù xù của anh áp vào khuôn ngực mình và cài những ngón tay ấm vào tóc anh, cô hỏi: "Sao anh kể em nghe rất nhiều về tuổi thơ của anh, ngày hôm qua của anh, những phụ nữ đã đi qua đời anh, còn lởn vởn trước mắt anh. Nhưng chẳng bao giờ anh hỏi gì về em cả. Em từ đâu tới, bố mẹ là ai, những ai, những gì đã đi qua và để lại dấu ấn trong em... Thậm chí em vừa rời người đàn ông nào để đến với anh, anh cũng chẳng quan tâm. Anh lạ nhất".

Lúc ấy anh đã trả lời nàng: "Anh không muốn biết tất cả những điều đó. Anh thích nghĩ về em, với hình ảnh một cô gái không có quá khứ. Anh đã may mắn va phải và ôm chặt lấy trước khi em mất hút vào đám đông. Và cuộc sống của em, được tính bắt đầu từ ngày đó".

Nàng đã cười, nhìn anh rất ngộ nghĩnh và từ đấy, họ coi đó như một thỏa ước vĩnh viễn.

Thế nên khi nàng bước ra khỏi cánh cửa căn hộ của hai người, thì anh không còn một mối dây nào để lần theo dấu nàng.

Thời gian đầu, anh dò tìm Minh vì mong muốn gặp lại và cô sẽ quay về. Những hân hoan, nhẹ, vui, tự do bay lượn, phá đổ, lật nhào, tạo dựng, vượt mọi khuôn khổ, vô hạn định, đã đời... khi Minh rời bỏ mà anh cố tình bơm cho mình, nhanh chóng tan rã như một người tự nắm tóc mình nhấc mình lên khỏi mặt đất và mau chóng bỏ cuộc.

Anh, vốn là người đàn ông thực tế và thực dụng, chưa bao giờ cho rằng tôn thờ một tình yêu, một phụ nữ đã trượt ra khỏi mình là một hành động đúng (đúng thôi, chứ chưa nói là khôn ngoan), nên không gặp bất cứ khó khăn nào khi tạo dựng một mối quan hệ tương tự như vậy với những phụ nữ khác.

Dĩ nhiên họ không cùng anh góp nhóp để mua một căn hộ, sắm mọi vật dụng, hiện thực hóa mong muốn được sống cùng nhau dưới mọi mái nhà. Họ ở nhà họ, anh ở nhà anh, muốn thì đến, không ràng buộc và hờn dỗi, nhưng những gì họ dành cho anh, cũng tương tự như Minh. Cũng là tình yêu của một người đàn bà với một người đàn ông, sự yêu thương, chăm sóc và lo lắng đượm tình mẫu tử. Nhưng anh không có được cảm giác thân thiết, yên ổn và hạnh phúc, như khi có Minh.

Có Minh, anh biết rõ mình muốn gì, phải làm gì vào ngày mai, vào năm sau, vào cuộc đời phía trước, và anh bước đi trên con đường đó, có lúc căng, lúc chùng, nhưng hoàn toàn yên ổn và tin tưởng. Anh biết rõ mục đích cuộc đời anh. Anh cũng chẳng phải nhìn ngó những phụ nữ khác, ngay trong những buổi tiệc ngàn ngạt party girls, dù Minh có đi cùng anh hay không.

Nhưng khi đứt đi sợi dây nối giữa anh với Minh, thì anh không thế nữa. Cảm giác thiếu thốn và tìm kiếm cứ như một con vật nhỏ rầm rì cồn cào trong ngực anh, trong trí não anh. Không hẳn là thiếu thốn hay tìm kiếm Minh, mà là một cái gì đó, khiến anh bồn chồn. Và chính sự bồn chồn đó phá hỏng vị của những ngày anh sống, những điều anh nếm trải.

Rồi khi mọi nỗ lực của anh về việc va phải Minh và ôm chặt lấy cô lần nữa trở nên tuyệt vọng, thì anh từ bỏ ý nghĩ này.

Từ bỏ ý nghĩ này, ý nghĩ khác mọc lên và bám chặt lấy anh, còn tệ hại hơn. Rằng anh cần phải biết lý do Minh rời bỏ anh, lặng lẽ, nhanh chóng và hoàn toàn. Anh có thể sống yên ổn với một nghìn dấu chấm câu, hai nghìn dấu phẩy, dăm trăm dấu chấm than, nhưng không thể với dấu chấm hỏi, dù chỉ là một, mà lại ngày càng phình nở và lửng lơ bay trong đầu óc anh như vậy.

Vào lúc anh có thể hỏi, thì anh sợ đón nhận câu trả lời. Vào lúc anh cần câu trả lời, thì anh không thể hỏi. Tự suy đoán là một cách không chỉ anh mà cả nhân loại thường làm, đôi khi anh cũng vỗ về mình với cái kết luận có được nhờ tự suy đoán, nhưng rồi qua vài hôm, anh lại phủi nó đi. Anh cần một sự xác nhận, từ Minh, để yên thân.

Cuối cùng, lý do anh muốn gặp Minh hình như chỉ còn là như vậy.

oOo

Hơn năm năm một chút kể từ ngày anh ngồi dán vào chiếc ghế mây to lớn nhìn Minh xách chiếc túi du lịch lớn đi ra cửa, giữ dáng vẻ bình thường bước dọc hành lang rồi mất hút vào thang máy. Anh, trải qua vài ba mối tình nữa và hiện tại đã xây dựng được một quan hệ khá bền vững với một cô đồng nghiệp người Nhật, chỉ còn nghĩ về Minh như một hình ảnh mà anh muốn xây dựng và gìn giữ: một cô gái không có quá khứ, không có tương lai, cuộc sống của cô bắt đầu khi va phải anh và kết thúc khi bước ra khỏi căn hộ có anh. Cô ấy chỉ tồn tại trong khoảng thời gian đó, thời gian họ thuộc về nhau, cầm giữ được nhau, một cách rõ ràng, cụ thể.

Ý nghĩ này khiến anh chấp nhận việc vắng Minh một cách dễ chịu hơn. Và đã có thể trải lòng với người đàn bà hiện tại của mình. Nhưng mỗi ngày, ít nhất là mỗi ngày một lần, nó xuất hiện vào bất cứ lúc nào nó muốn, không nằm trong dự liệu của anh, câu hỏi đeo đẳng anh suốt bao năm qua: Đâu là câu/ những câu nối tiếp cho mấy tiếng khởi đầu này "Em rời bỏ anh, vì anh...".

Người tình Nhật Bản của anh, có lần hỏi khi họ gần thiếp ngủ bên nhau: "Điều anh mất, quý lắm nhỉ. Em cứ thấy anh chộn rộn không yên, suốt mấy năm nay không yên". Rồi hạ mi, đóng lại đôi mắt thông minh và điềm tĩnh của mình, nàng thêm: "Chắc gì một câu trả lời thì dễ chịu hơn là một câu hỏi. Nếu không muốn nói, thường khó chịu hơn một câu hỏi". Ngạc nhiên, anh hơi nhỏm dậy nhìn vào gương mặt nàng. Nhưng mắt nàng đã khép, hơi thở đều đặn, đóng lại mọi cảm xúc và trí tuệ mẫn tiệp của nàng. Hoàn toàn. Bí mật.

"Chắc gì một câu trả lời thì đã dễ chịu hơn một câu hỏi". Trong những cơn tuyệt vọng, anh hay bám vào câu nói này của người tình Nhật Bản để mong chấm dứt cái trạng thái "chộn rộn không yên, suốt mấy năm nay chộn rộn không yên". Nhất là sau khi cô người tình Nhật Bản nói một cách rõ ràng rằng, cô sẽ bỏ đi nếu anh không thu xếp được tình trạng riêng của anh. Sống bên cạnh một người đàn ông như vậy, cô không giữ được sự yên tĩnh trong tâm hồn mình. Sự chộn rộn của anh đã lây sang cô, như một thứ dịch hạch. Nhưng chỉ thi thoảng anh làm được điều đó. Ngoài ra, anh lại chộn rộn không yên.

Chộn rộn không yên.

Chắc là suốt đời.

( Truyện ngắn của Hải Miên )



- Alone in love -



My sharing : 

Thích truyện ngắn này vì tôi thấy hình ảnh mình xách vali ra khỏi cuộc sống của một người, như cách của cô gái, một cô gái  mà cuộc sống của cô bắt đầu khi va phải người đàn ông ấy và kết thúc khi rời  khỏi căn hộ có anh.  Cô ấy chỉ tồn tại trong khoảng thời gian đó, thời gian họ thuộc về nhau, cầm giữ được nhau, một cách rõ ràng, cụ thể.
Tôi cũng không biết người đàn ông ấy có "chộn rộn không yên" suốt đời không, nhưng tôi có thể trả lời câu hỏi mà anh ta day dứt " Em rời bỏ anh, vì anh..." Nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ hỏi, vì "Chắc gì một câu trả lời thì đã dễ chịu hơn một câu hỏi" :)

Rất thích cái pic trong phim "Alone in love" ,  để vào vì cảm giác rất tâm trạng với truyện ngắn này


10 thg 9, 2010

Lang thang Tây Bắc mùa vàng....09-2010

Một số hình ảnh trong chuyến đi với Saigonphoto.net
http://tripwow.tripadvisor.com/tripwow/ta-00b5-16ea-d39a



Tây Bắc - Ký ức Mùa Vàng Slideshow: Saigonphoto.net’s trip from Ho Chi Minh City, Vietnam to Yen Bai was created by TripAdvisor. See another Yen Bai slideshow. Create your own stunning free slideshow from your travel photos.

Topic chuyến đi : http://www.saigonphoto.net/sg/index.php?name=Forums&file=viewtopic&t=1717

Bài viết của Thiên Bình trên báo Doanh Nhân SG về chuyến đi
http://doanhnhansaigon.vn/online/du-lich/nhat-ky-lu-hanh/2010/12/1050182/tay-bac-nhung-bac-thang-thien-duong/

Cuộc thi viết "Nhật ký lữ hành"
Tây Bắc: Những bậc thang thiên đường
Thứ Năm, 16/12/2010 15:01 (GMT+7)

Đánh giá : 0 phiếu 

Tây Bắc từ lâu như nằm lòng qua những lời kể, những tấm hình. Ai mà chẳng ước ao được một lần vi vu trên đỉnh đèo của núi rừng Tây Bắc, được ngắm những thửa ruộng bậc thang ngút ngàn như những dải lụa vàng óng vắt trên sườn đồi, ngắm mây vờn trên đỉnh núi mờ mờ sương, được hòa tan vào tiếng cười và ánh mắt trong trẻo của trẻ thơ vùng cao, được nghe tiếng suối róc rách giữa bạt ngàn đồi núi...
Thể lệ cuộc thi viết: "Nhật ký lữ hành"
Trên cung đường đi Tây Bắc, chúng tôi ghé thăm làng cổ Đường Lâm. Làng thuộc thị xã Sơn Tây, nay thuộc địa phận thành phố Hà Nội, được Nhà nước xếp hạng Di tích quốc gia năm 2005 và là làng cổ đầu tiên của cả nước được xếp hạng di tích.

Làng cổ Đường Lâm
Không có rêu phong của thời gian, không có bụi bặm của xi măng cốt thép, chỉ có sự trong lành, thanh tịnh của đá ong, của những ngôi nhà năm gian, hai chái. Nét xưa còn nguyên đó, nhưng dường như thời gian vừa là nơi lưu giữ dấu xưa vừa là nơi tàn phá những giá trị hiếm hoi ấy.
Qua hai cánh cổng làng đã bạc màu sương gió, nằm dưới bóng một cây đa khổng lồ đã 300 năm tuổi, là những ngõ xóm, giếng nước, ao sen, đường làng, mái ngói, đá ong và các công trình kiến trúc cổ xưa trong một không gian sinh hoạt cộng đồng mang đậm bản sắc của một làng thuần nông của vùng đồng bằng Bắc Bộ.
Những ngôi nhà san sát, tường nhà đá ong, cổng nhà bằng gỗ. Lang thang khắp con đường, qua khu chợ nhỏ, bắt gặp những cụ già tóc bạc, răng đen nhánh, đầu vấn khăn... Tôi bất chợt nhớ đến bài thơ “Bên kia sông Đuống” của Hoàng Cầm:
Những cụ già bay tóc trắng
Những em sột soạt quần nâu...
...Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thu tỏa nắng...

Rời Đường Lâm, con đường lên Tây Bắc có đoạn gập ghềnh, chông chênh băng qua những đồi chè xanh um. Buổi cơm trưa muộn ở một quán nhỏ ven đường giản đơn những món ăn quen thuộc.
Đặc biệt món măng ớt cay xè với gạo Tám thơm dẻo ngọt. Không biết với ai đó khi đi qua mỗi vùng đất lạ, điều gì sẽ khiến người ta nhớ, với tôi, những món ăn lạ, khung cảnh thiên nhiên và sự thân tình của người bản địa sẽ đọng lại trong ký ức mãi mãi.
Xe đang chạy bỗng bắt gặp bên đường một làng nhỏ, người chen đông đúc, sặc sở váy hoa thật đẹp. Tò mò, chúng tôi dừng chân và được biết đang có một đám cưới của người vùng cao.

Cô dâu trong ngày cưới
Cô dâu xúng xính trong váy áo đỏ rực rỡ, e lệ khép nép và có phần căng thẳng trong lúc chờ làm những nghi lễ cho đám cưới. Những con người nơi đây hiền lành, chân chất.
Khi tôi cho xem lại những hình ảnh vừa chụp, lũ trẻ reo cười ngời hạnh phúc. Hỏi rằng ở nhà đã có ảnh nào chưa, chúng ngơ ngác lắc đầu...
Thương lắm, ước một lần nào đó ghé ngang, tôi sẽ mang tặng những tấm hình cho chúng. Hình ảnh những em bé ngủ vùi trên lưng mẹ, ấm áp say sưa má ửng hồng nhìn yêu đến lạ.
Ngỡ ngàng trước Tú Lệ, một xã vùng cao của huyện Văn Chấn (Yên Bái), con dốc dài như dải lụa ôm quanh sườn núi, phía xa xa kia một thung lũng ruộng bậc thang mờ mờ trong màu khói lam chiều, mây bay là là vờn đỉnh núi.
Chao ôi! Có phải là chốn thần tiên không vậy. Thiên nhiên sao khéo tạo hình, khéo dựng nên một chốn đẹp đến mê hồn như thế. Tôi lia ống kính máy ảnh bấm liên hồi, cứ như sợ ai đó sẽ tháo mất mức tranh tuyệt trần ấy mang đi...

Trẻ em Tây Bắc
Đặt chân đến Tú Lệ vào ngày mùa, cả thung lũng man mác hương thơm của lúa, của đất. Mùi nếp thơm lừng khi vừa bước chân vào nhà nghỉ Phố Núi.
"Nếp Tú Lệ, tẻ Mường Lò", câu ca dao ngợi ca về giống gạo quý của vùng đất Tú Lệ dường như bay xa khắp mọi miền đất nước. Xôi nếp mắm ruốc, muối lạc. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in và thèm lắm vắt xôi nếp nóng hổi ấy. Thiên nhiên ban phú cho mảnh đất Tú Lệ có những hạt nếp tròn căng, trong trẻo và dẻo thơm.
Rong ruổi trên con đường hơn 30km ngoằn nghèo ôm vách núi để đến Mù Cang Chải (một huyện vùng cao thuộc tỉnh Yên Bái). Những ruộng lúa bậc thang đan vào nhau nhiều hình dạng đẹp mắt.
Leo lên những ngọn đồi cao vút nhìn xuống thung lũng đầy ắp lúa vàng. Người dân đang hăng say gặt lúa, đập lúa trên khắp các thửa ruộng.
Cuộc sống bình dị, thiếu thốn nhiều thứ nhưng ai ai cũng ánh mắt đầy lạc quan giữa ngày mùa tất bật. Đó là cách họ hài lòng và tật hưởng cuộc sống ở chốn thanh bình ấy.

Ruộng bậc thang ở Mù Căng Chải
Mù Cang Chải nổi tiếng với La Pán Tẩn và Chế Cu Nha, hai xã có những thửa ruộng bậc thang đẹp nhất, là kiệt tác của người H’Mông đã được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch xếp hạng Di tích quốc gia năm 2007, một danh thắng có lẽ là đặc biệt và độc đáo vào bậc nhất của Việt Nam.
Ai đã từng đặt chân đến nơi đây, giữa ngút ngàn đồi núi Tây Bắc đều bị cuốn hút trước vẻ đẹp tuyệt vời mà tạo hóa đã ban tặng cho cảnh quan thiên nhiên và mê đắm bởi những giá trị văn hóa độc đáo do con người ở mảnh đất này tạo nên.
Đó là vẻ đẹp của những thửa ruộng bậc thang uốn lượn, núi thì kỳ vĩ, ruộng thì mềm mại như dải lụa. Một sự kết hợp giao hòa mềm mại như bức tranh ai đó tạc giữa trời.
Tôi mơ hồ lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót miên man. Lẽ nào những bậc thang vàng óng kia nơi tôi đang đứng là những nấc thang lên thiên đường của Tây Bắc? Tôi đã chạm đến thiên đường!




i KAFE