Tôi tháo chiếc nhẫn khỏi ngón áp út, thả vào đáy túi xách.
Vươn bàn tay ra dưới ánh nắng bắt đầu gay gắt của ngày mới chiếu xiên qua tấm kính xe.
Bàn tay tôi gầy, trống trơn, làn da mỏng tang phủ trên những sợi gân xanh bò lan ngang dọc. Lật bàn tay của mình lại, nhìn xoáy vào bao đường vân xéo cắt nhau thảm sát, đầy những nỗi khổ tâm định mệnh.
Bất giác dự cảm cũ hiện diện sắc nét bằng một khúc thơ thời thiếu nữ âu sầu trong lưu bút :
"Em lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay
Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại
May rủi giao nhau chằng chịt đường vân
Chẳng có đường nào là đường em gặp anh
Chỉ thẳng suốt một đường dài cô độc..."
Cô độc ư? Có lẽ số phận đã an bài như thế. Có lẽ tôi không bao giờ nên yêu nữa.
Tình đã qua ngoài những đắng xót , đọng lại được gì trong tim?
Bi ơi, đừng sợ!
Trả lờiXóa