iBLOG

MY LIVING

20 thg 10, 2010

Hạnh phúc không cần đám đông

DSC07272
from Trang Hạ

Trước ngưỡng cửa ba mươi, có phụ nữ chọn chồng để được làm mẹ, có phụ nữ chọn làm mẹ ngoài ra không chọn gì khác. Cả hai đều dũng cảm như nhau. Thậm chí người ta vẫn nói làm mẹ một mình là những phụ nữ dũng cảm mạnh mẽ. Tôi lại thấy những phụ nữ chọn chồng để được làm mẹ mới thật sự là dũng cảm. Chỉ vì muốn làm mẹ, phải rước cả một ông chồng vào đời mình.


 Tôi vẫn bảo với những cô bạn đơn thân muốn tìm lời khuyên, rằng, hãy xem, tôi chỉ hơn bạn có mỗi một tờ giấy thôi, đó là tờ đăng ký kết hôn, nhưng tôi thua kém bạn tất cả: cơ hội phát triển trong sự nghiệp, quyền tự quyết, thời gian chăm sóc bản thân, sự tự chủ trong đời, sự độc lập về tinh thần, và thậm chí không có nhiều cơ hội được ngủ dang tay chân trên một chiếc giường lớn không vướng víu.

Sự thực là trong những năm sống một mình, tôi cũng vẫn luôn luôn thèm được ngủ dang tay chân trên một chiếc giường lớn không vướng víu (thay vì chiếc giường đơn phủ chăn đơn trên một chiếc gối đơn). Tuy nhiên sự độc lập của người phụ nữ rất rõ ràng, khi bạn kết hôn so với khi bạn độc thân.

Vì khi độc thân, bạn có quyền chọn bố cho con, bất cứ lúc nào. Tôi có gặp một trường hợp, sẵn sàng ra nước ngoài thụ tinh nhân tạo để đứa con tóc vàng mắt xanh, đẹp như tranh vẽ, như mơ ước. Hoặc như tôi, quay trở về Việt Nam vì quyết định đứa con của mình phải là người Việt Nam từ trong dòng máu, để nó biết yêu nước từ trong bụng mẹ bằng một bản năng của người Việt.

Khi bạn kết hôn, hãy thú thật đi, có bao nhiêu phần trăm người kết hôn vì muốn con mình sẽ có nhan sắc và tính tình như người đàn ông đang đeo nhẫn cưới cho mình? Hay bạn kết hôn vì lỡ có bầu, vì bố mẹ giục, vì yêu, vì đã yêu, vì cần một chỗ dựa, vì đã yêu nhau quá lâu, vì không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, vì tiền, vì những lý do khác không sao giải thích nổi? Tôi có người bạn lấy chồng vì quá hâm mộ chồng, nhưng kết cuộc, chồng cô lại không hâm mộ cô được như cô mong, họ đã chia tay rồi, không con cái.

Tôi có một cô bạn nữa lấy chồng vì chồng quá tốt. Có một cô bạn nữa, lấy chồng vì chồng đã chờ cô ấy gần mười năm, từ lúc cô ấy còn trẻ. Có một cô nữa, lấy chồng vì thèm khát một đám cưới hoành tráng. Đám cưới cô ấy thực sự hoành tráng, sau đó, họ cũng li thân lâu rồi. Và cô ấy bây giờ phần nhiều thời gian dành cho mạng Internet, thôi không nghĩ tới những đám cưới hoành tráng nữa.

Song, làm mẹ một mình không đáng sợ như bạn tưởng. Tôi thấy đáng sợ hơn là những người bị buộc phải làm single-mom mặc dù vẫn có chồng, vẫn có gia đình. Vừa phải nuôi chồng vừa phải vượt cạn, một mình, vừa “nằm ổ” sau sinh vừa phải cáng đáng mọi gánh nặng kinh tế cũng như công việc trong gia đình.

Những người mẹ “độc thân” bất đắc dĩ ấy trong gia đình nhiều tới mức, tôi đã gặp ở mẹ tôi, ở bạn bè mẹ tôi, ở bạn bè tôi, ở đời tôi, ở những người tôi gặp, tôi quen, tôi nghe kể.
Có thể rất nhiều đàn ông không nghe thấy tiếng người bạn đời của mình khóc.
Cũng có những phụ nữ không bao giờ khóc trước mặt chồng. Tôi chẳng hạn.

Ngày nhỏ lên chùa, khi mẹ tôi quy y vào cửa Phật, tôi nghe thầy trong chùa dạy rằng, những người không gia đình con cái, mình cứ cho là họ khổ, chứ với cái nhìn duy tâm của thầy, thì đó mới là những người kiếp trước tu trọn vẹn, kiếp này được Trời Phật cho bớt gánh nợ trần gian.
Tôi không biết gánh nợ trần gian nặng bao nhiêu, tôi không rõ con người thường cầu xin gì Trời Phật, không gánh nặng thì cầu gánh nặng, có gánh nặng rồi lại cầu xin được tròn vẹn hạnh phúc thảnh thơi? Có phải là mâu thuẫn không!

Nhưng tôi biết có những người muốn làm chủ đời mình. Hôn nhân hoàn hảo thì có thể chờ được chứ đứa con hoàn hảo thì phải được sinh ra vào lúc người mẹ có sức khoẻ tốt nhất, kinh tế vững vàng nhất, sự nghiệp ổn định nhất, hiểu biết và tâm trạng tốt nhất. Đó là khi ba mươi. Hãy để đàn ông chờ mình chứ đừng để con mình phải chờ mình. Hãy sinh nó ra đi để yêu nó như nó sẽ yêu mình.

Để hiểu ra hạnh phúc không cần đám đông thừa nhận, tung hô. Tôi ôm con tôi vào lòng và tôi thấy đó là tất cả hạnh phúc, con tôi bù đắp cho tôi tất cả.

Dù người khác đang rình để ném đá vào ta.
Những người sống ở ngoài đời ta, không giúp ta nhưng muốn phán xét những bà mẹ không chồng. 

9 thg 10, 2010

Những người mẹ đơn thân



Bạn không thể sống được vì bản thân mình nên bạn mới sống vì người khác.
Nếu biết yêu thương chính bản thân mình, bạn mới biết yêu người khác một cách đúng nghĩa.

- Osho -

 Người ta thường gọi họ là những single mom. 

Hình như, những singlemom đang càng ngày càng nhiều, những người phụ nữ đã ly hôn, và cả những người phụ nữ chấp nhận nuôi con một mình mà không kết hôn.

Hay tại vì tụi mình giống nhau nên chơi với nhau, quen biết nhau, vì những người cùng cảnh ngộ thì luôn chú ý đến nhau và có nhiều đồng cảm ?

Thật lòng, mình thấy những người mẹ đơn thân như mình, như các bạn mình, như những con ngựa phi ngược dòng, nhất là trong xã hội Á Đông, vất vả, lo toan, nhưng vẫn phải lao về phía trước. Mạnh mẽ mà cô đơn, can đảm mà yếu đuối, cứng như một tảng đá mà cũng mỏng manh như một cánh hoa hồng... Chẳng còn cách nào khác, vì trách nhiệm với những thiên thần bé nhỏ đã được sinh ra bởi rất rất nhiều tình yêu thương...

Ngày xưa, lúc chưa kết hôn (lần thứ nhất :D), lúc đó mình cũng chưa sẵn sàng để kết hôn, cứ nghĩ nếu lỡ có con thì có khi sẽ nuôi con một mình, và nhất định cũng không thể phá thai, vì mình nghĩ mình sẽ không bao giờ làm điều đó. Và thực sự, lúc đó đã không tự tin rằng người đàn ông mà mình sẽ lấy làm chồng - là người đàn ông đích thực của đời mình.

Vợ chồng là duyên phận. Là duyên nợ. Và chia tay là số phận.

Rất hay. Vì khi sống một mình, mình thấy hạnh phúc, viên mãn, và ý nghĩa hơn hồi chung sống với chồng. Dù cuộc chia tay làm mình đau đớn, hụt hẫng không ít. Là lòng tự trọng bị tổn thương quá nặng nề mà thôi.

Rồi, mình đã yêu một người đàn ông tha thiết và nhiều lúc rất muốn có con với anh ấy. Nhưng mình lại không hề sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân nữa cũng như sự chung sống. Như vậy có phải là kỳ cục hay không ? Nghĩ cũng là bình thường, khi yêu nhau tha thiết, bản năng làm cha làm mẹ thường trỗi dậy. Mình muốn gắn kết với người đó, vừa hữu hình - là đứa con; vừa vô hình - bởi thực sự chỉ có yêu thương nhau mới nghĩ đến nhau nhớ đến nhau mãi trong cuộc đời mà thôi. Nhưng sự chung sống quả là rất phức tạp, đối với mình, nếu không tôn trọng nhau, xin đừng nghĩ đến chuyện kết hôn. Nếu kết hôn, nhất định phải tôn trọng nhau, tương kính nhau.

Sự chung sống với một người đàn ông không hề đơn giản đối với những người phụ nữ độc lập, cá tính mạnh và nhất là đã từng ly hôn hay đã từng có con. Họ có thể nuôi con một mình mà không cần đàn ông làm một chỗ dựa, thực sự họ đã mạnh mẽ hơn gấp ngàn lần. Thử thách luôn làm cho chúng ta mạnh mẽ. Đau thương chỉ luôn làm cho chúng ta quý trọng cuộc sống hơn mà thôi. Chính tình yêu thương làm cho họ thêm mạnh mẽ và hoàn thiện hơn. Vì không thể yêu thương một người đàn ông trọn vẹn nên họ dồn tình yêu thương cho những đứa con. Những đứa trẻ chỉ biết yêu thương vô điều kiện, chúng không đòi hỏi, chúng luôn tin tưởng và trong sáng.

Thật sự, khi tình yêu tràn ngập trong trái tim, mình luôn có tinh thần có thêm một thiên thần nữa, và mình chỉ nghĩ đến những người thân, chứ với mình thì không sao. Mình sợ những người yêu thương mình sẽ shock, rồi vì thương mình, mà buồn. Nhưng có gì không hay khi có con với người mình yêu, đó chẳng phải là minh chứng của tình yêu sao? Hơn nữa, dù sao, mình vẫn tôn trọng quyền làm cha thiêng liêng của người mình yêu dù không chung sống. Vì yêu, người mẹ đơn thân cho dù không còn có người đàn ông mình đã từng yêu bên cạnh, thì họ vẫn sẽ vô cùng thương yêu nâng niu những đứa con bé bỏng của họ. Bởi vì chúng chính là hiện thân của tình yêu trong trái tim họ. Sâu thẳm vẫn là tình yêu đã trao đi.

Single-parent không phải là cái gì xa lạ và bị kỳ thị ở xã hội Tây phương, nhưng ở xã hội này, những người phụ nữ như mình ít còn cơ hội lựa chọn cho mình một người đàn ông, và gần như không còn cơ hội yêu trọn vẹn một lần nữa. Nghĩa là yêu, rồi có thể kết hôn. Những định kiến sẽ mãi là định kiến, sẽ a dua theo số đông. Chẳng có ai có can đảm yêu thương thật lòng những người phụ nữ đã bỏ chồng, nuôi con một mình và có thể quyết định cuộc đời mình đi theo con đường mà mình muốn.


Những người mẹ đơn thân thích làm bạn với cô đơn. Họ không sợ cô đơn mà đã yêu sự cô đơn của chính họ. Yêu đến nỗi khó có thể chia tay sự cô đơn đó để đến với một người đàn ông. Những người mẹ đơn thân tìm thấy niềm vui trong công việc, trong sự chăm sóc các thiên thần và trong những sở thích thú vui của riêng họ. Quả là họ đã quá yêu bản thân mình, nuông chiều bản thân mình, điều mà những người phụ nữ đang có chồng không thể có. Kỳ lạ, những người mẹ đơn thân ở họ thường toát ra vẻ đàn bà khó cưỡng. Ngắm nhìn những singlemom, mình luôn thấy họ thật đặc biệt, ở họ luôn toát ra một vẻ đẹp, vẻ đẹp của sự độc lập, tự tin, và cả vẻ đẹp của sự cô đơn.


Người ta cứ nghĩ những người mẹ đơn thân, những người phụ nữ nuôi con một mình là không cần đàn ông, hay đàn ông chẳng có nhiều ý nghĩa đối với họ, hoặc họ coi nhẹ vai trò của đàn ông...

Không, không phải.


Đàn ông rất có ý nghĩa trong cuộc đời những người phụ nữ nuôi con một mình. Họ là những người quá nhạy cảm, lại  quá cứng rắn, họ làm sao có thể tự tin hy sinh cá tính của mình vì một người đàn ông không yêu thương họ hết lòng, không bao dung, rộng lượng ? Thật ra là do họ đã lý tưởng hóa đàn ông, và họ đã thất vọng, sợ thất vọng và tổn thương trong cuộc sống chung,  mà cuối cùng, họ còn lại một mình. 



( from Meo dieu )

i KAFE