iBLOG

MY LIVING

12 thg 7, 2010

Đôi khi tình yêu vẫn hay đi lạc đường

"Thần tình yêu, đôi khi vẫn đi lạc đường, và bắt gặp chúng ta đang đứng ngơ ngác ở một lô xấu xí trong một rạp hát nào đó" 
( Di Li )
Nơi tình yêu bắt đầu
Cái ngày gặp anh ở Lumineux , bên cửa sổ nhìn ra gốc cây khế, em đã không nghĩ ra là em sẽ yêu anh.
Bởi vì, đã từ lâu, tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ với em rồi.

Vậy mà, anh yêu em. Anh thường bảo " Yêu thương là cho đi...., cô bé ạ ! " 

Đâu phải em còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa câu nói đó, một người mẹ đơn thân như em thì tất cả tình yêu em đã cho đi hết rồi, em trống rỗng và cũng có khi cần được nhận.

Em biết, sẽ không nhân được gì từ anh . Nhưng mà chẳng phải tình yêu thật sự là tình yêu vô điều kiện sao?
Bạn bè vẫn bảo em mù quáng, bản chất tình yêu là mù quáng rồi.
Em đã yêu anh.

Cảm xúc là thứ mãnh liệt nhất nối giữa em và anh.
Nối những chuyến bay xa của anh là những tin nhắn, những lần gặp nhau vội vã, một vài nụ hôn gấp gáp, rồi chia xa...

Cũng có lúc , em đau đớn nhận ra mình mệt mỏi, không thể tiếp tục yêu anh một cách điên rồ và hết mình như những cô gái trẻ trung quanh anh. Em còn trách nhiệm, còn vật vã với cuộc đời ngoài kia, với bệnh tât, còn khủng hoảng với những nỗi đau cũ.
Một bờ vai bình yên khi cần, một cuộc điện thoại nhạc chuông bài Hold me chỉ để cười vui kể lể chia sẻ vẫn ở đâu đó .....rất xa rất xa em.

Yêu thương là cho đi.....anh chỉ nói điều đó, là để dành cho em ! Anh thích nhận.


Chia tay, không phải là thứ mình muốn và nói ra là được, nó chỉ thực sự xảy ra khi cảm xúc mất đi.

Có lẽ, thần tình yêu đã đi lạc đường và bắt gặp chúng ta...ở một khoảnh khắc nào đó mà thôi.


Khoảnh khắc nào đó thần tình yêu đã bắt gặp em và anh
 
.........


Tối , lái xe chở bạn về ngang nhà anh, nhớ ban công sáng trăng ngắm máy bay lên xuống và cafe sữa anh pha cho hai đứa nhâm nhi đến cháy lòng.

Tối khác, đi xem phim với những người bạn thân, nơi anh và em hay hẹn hò...nơi anh kể về Valentine's day một mình bên Pháp , nhớ lúc đang xem phim anh nhìn sang trìu mến bảo  Có lẽ anh yêu em mất rồi  làm em thảng thốt Anh có biết em là ai chưa mà đòi yêu?

... ngang qua cả quán mình chia tay, nhìn vào thấy dáng ai như em, còn lại một mình trong quán đã không còn ai, chỉ muốn khóc...

Lys , chụp khi chỉ còn lại một mình ....


Sân bay, đưa một người anh đi, thấy dáng pilot nào đó giống anh, im lặng và quay đi, dù em nhớ anh đến chóng cả mặt.
Em đâu còn biết anh đang bay chuyến bay nào và những chuyến bay đó có còn đưa anh trở về bên em nữa không?


....Sợ, một ngày nào đó lên máy bay nghe giọng anh TDN chào các bạn lên chuyến bay của tôi.


Đọc status của anh, mess anh gửi, các relationships của anh, em chỉ muốn quên anh mau nhất có thể.

bằng cái biểu tượng :)  và xem như chưa có gì giữa hai ta, chỉ là những người quen, thỉnh thoảng comment nhau trên mạng, thỉnh thoảng like....
có khi còn nhấn like khi em is crying...

Tình yêu vẫn hay đi sai đường như thế !

Nếu ngày ấy, em không đi về phía anh

..........


Chiều, lái xe chở con đi học về, nhìn làn mưa xối xả qua kính xe, nhìn qua chiếc ghế trống bên cạnh, em đã khóc….vì nhớ anh!

 Nhưng, không thể đến với anh nữa ....  vì đó chỉ là cảm xúc, chưa đủ để trở thành tình yêu !




Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày nào. 
Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu. 
Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần, mưa ơi mang anh quay về đi !


Thật ngạc nhiên là đến giờ em vẫn còn nhớ anh...

....khi bên cạnh em, đang có hơn một người người đàn ông khác, cũng tuyệt vời có khi hơn,  và có thể sẽ yêu em theo cách   Yêu thương là cho đi..

Thần tình yêu, có khi nào nhận ra mình đi lạc và đã bắn nhầm tên ?



“Bước trên đường về, em thương nhớ anh âm thầm, nhớ bao hẹn hò xưa êm ấm…”


 Đôi khi, tình yêu vẫn hay đi lạc đường...

10 thg 7, 2010

500 days of Summer

(500) Days of Summer - một câu chuyện hay về tình yêu

Không có một tình yêu hoàn hảo, không có một happy ending với nhẫn và áo cưới trắng, ở (500) Days of Summer chỉ có những cảm xúc chân thực, những khoảnh khắc mà mỗi chúng ta rồi sẽ có lúc phải trải qua và cả những quan niệm mới mẻ về tình yêu nữa.

Trước khi phim công chiếu chính thức, tôi đã được nghe nói về (500) Days of Summer khá nhiều, rằng đây là bộ phim tình cảm lãng mạn hay nhất mùa thu này, rằng bộ phim thực sự rất tuyệt, có ý nghĩa, diễn viên ăn mặc đẹp, rằng có nhiều khả năng phim sẽ tranh giải Oscar… Nhưng chỉ đến khi chính mắt xem, tôi mới có những cảm nhận của riêng mình…

Đúng như bộ phim đã nói: Đây không phải là một câu chuyện tình yêu, đây là một câu chuyện nói về tình yêu (This is not a love story, this is a story about love). Ở đó không có một tình yêu hoàn hảo, không có một happy ending với nhẫn và áo cưới trắng… mà chỉ có những cảm xúc chân thực, những khoảnh khắc mà mỗi chúng ta rồi sẽ có lúc phải trải qua và cả những quan niệm mới mẻ về tình yêu nữa.

"(500) Days of Summer" là một câu chuyện về tình yêu thật đặc biệt. 

Summer Finn - một cô gái xinh xắn với mái tóc đen tự nhiên kiểu cổ điển, sau cú sốc đau buồn của gia đình đã không còn tin vào tình yêu. Đối với cô, tình yêu đích thực không tồn tại, nó chỉ như một cuộc dạo chơi, một sự thử nghiệm mà nếu thích ta có thể thử chứ không thể gắn bó. Xác định mối quan hệ, là bạn gái hoặc xa hơn là vợ của một ai đó là điểu không thể ở Summer. Nó gây áp lực với cô. Cô ghét sự bó buộc. Là người theo chủ nghĩa độc lập, tự do - bạn có thể gọi như vậy nhưng cũng có thể, đó chỉ vì trái tim cô vẫn đang đóng kín…

Tom Hansen đang làm công việc viết bưu thiếp cho một công ty nhỏ dù mơ ước của anh là trở thành một kiến trúc sư. Anh là một chàng trai hiền lành, dễ mến, luôn tin vào định mệnh, duyên số và luôn nghĩ rằng anh sẽ không thể hạnh phúc cho đến khi gặp người con gái của đời mình. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Tom đã phải lòng Summer - trợ lý cho ông chủ của văn phòng nơi anh đang làm việc. Cả hai trở thành một cặp lý tưởng. 500 ngày ở bên cô là khoảng thời gian anh thấy mình hạnh phúc nhất. Những tưởng rằng mình sẽ là người sưởi ấm trái tim cô nhưng cuối cùng, anh nhận ra đó chỉ là một giấc mơ ngọt ngào. Cô nói lời chia tay anh mà không có một lý do… Nhanh và bất ngờ như khi cô đến.

“- Em không cần biết. Em không quan tâm.
Em thấy rất hạnh phúc. Anh không thấy hạnh phúc à?”

“- Em chỉ luôn làm những điều mà em muốn thôi đúng không?”

“- Em đã đúng. Chẳng có thứ gọi là tình yêu đích thực, chẳng có định mệnh nào hết….”

“- Không, có lẽ anh mới đúng. Nếu em không ngồi quán café đó, nếu em đến muộn 10 phút thì sao? Có lẽ anh ý sẽ không là chồng em bây giờ…”

“- Anh chỉ không đúng về em thôi. Em không phải những gì anh đã nghĩ.”

Hãy tưởng tượng xem, bạn sẽ thế nào khi bạn yêu một người mà không dám nói với người đó ba từ thiêng liêng? Bạn chơi vơi trong mối quan hệ không tên, không rõ ràng, không xác định. Bạn chỉ biết cuốn theo cảm xúc, và hy vọng rằng cô ấy sẽ ở bên mình, rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy… Và bạn sẽ ra sao khi sau bao nỗ lực đó, gạt bỏ đi tất cả tình yêu của bạn, cô ấy vẫn rời xa bạn như một lẽ định mệnh đã sắp đặt như thế? Chẳng phi lý hay hoài nghi đâu, vì điều đó vẫn xảy ra thường xuyên lắm chứ. Không phải mọi câu chuyện tình yêu đều kết thúc tốt đẹp, vấn đề là chúng ta nhìn nhận kết thúc đó theo chiều hướng nào.


Hai diễn viên chính Zooey Deschanel và Joseph Gordon Levitt trong phim.

Bộ phim mang tới một thông điệp giản dị nhưng rất sâu sắc về tình yêu. Tình yêu không phải là Ông già Noel, nó không do định mệnh đem lại. Tình yêu là một cái gì đó đến từ những cảm xúc chân thực của hai trái tim, nó hiện hữu ở xung quanh mỗi chúng ta. Nhiều người xem phim xong đã không khỏi giật mình suy nghĩ “sao phim này giống chuyện của mình thế”. Chính cách khai thác lạ lẫm, đậm tính chân thực trong cách kể chuyện về tình yêu, những quan niệm và những biến đổi trước và sau khi yêu của hai nhân vật chính đã khiến (500) Days of Summer khác biệt hoàn toàn so với những bộ phim rom-com được trình chiếu cùng thời điểm, như He’s Not Just That Not Into You hay The Rebound, khi họ tập trung vào những yếu tố (quá) dễ thương và lãng mạn trong tình cảm.

Ngoài tính “đời thường” của kịch bản, (500) Days of Summer còn gây ấn tượng với tôi bởi những góc máy quay rất đẹp tại Los Angeles, cũng như cách sử dụng ánh sáng, tông màu: khi rực rỡ, đầy màu sắc để miêu tả hiện thực, lúc lại tông xanh bàng bạc để thể hiện suy nghĩ tưởng tượng, có khi lại là màu nâu đỏ, đen trắng giả cổ điển khiến ta liên tưởng đến những bộ phim ra đời từ thập niên 80… Hoặc có những cảnh quay khá ấn tượng như cảnh buổi tối, sau khi cãi nhau với Summer, Tom về nhà lên giường nằm ngủ. Ngoài trời mưa to, ánh sáng đèn đường phản chiếu qua các cánh cửa sổ bằng kính đang đóng kín. Có tiếng chuông cửa, Tom chậm chạp bước ra khỏi giường, anh đi từ từ băng qua khuôn hình trong tiếng nhạc nhẹ, máy quay đặt ở hướng ngược sáng, và ta chỉ thấy bóng anh in đen trên nền cửa sổ kính vàng rực ánh đèn, sau nữa là “tấm màn” mưa nặng hạt đang rơi mạnh ngoài trời… Với tôi, cảnh quay đó thực sự rất đẹp, đã lột tả được hết tâm trạng của Tom, hoàn toàn đồng điệu với khung cảnh và không gian xung quanh anh.


Tình cảm đặc biệt giữa Tom và Summer để lại cho người xem nhiều xúc cảm và suy ngẫm.

Phần âm nhạc trong (500) Days of Summer được đánh giá là vô cùng xuất sắc. Những bài hát indie liên tục xuất hiện trong phim đã tạo nên hiệu quả tuyệt vời không chỉ ở giai điệu lôi cuốn mà còn ở tính phù hợp với từng khung cảnh phim và cảm xúc của nhân vật. Các bạn chắc hẳn còn nhớ giai điệu nhẹ nhàng, du dương được cất lên trong phần giới thiệu đầu tiên của phim, hay đoạn Tom nhảy múa trên phố sau khi chính thức yêu Summer trên nền bài hát You Make My Dreams của nhóm Hall & Oates, cảnh Tom bày tỏ tình cảm của mình với Summer trong quán karaoke bằng bài hát Here Comes Your Man, hay như cảnh hai người ngồi trong ôtô, lao vút đi trên con đường rực nắng, trong giai điệu của bài Quelqu’un qui m’a dit của Carla Bruni… Các ca khúc đó đều có một sức sống và ý nghĩa riêng trong từng cảnh quay, từ đó góp phần làm cho bộ phim hoàn thiện hơn. Chẳng thế mà người ta nói “Một bộ phim sẽ bớt hay một phần nếu thiếu đi âm nhạc trong đó”.
Ngược lại một chút, sẽ là thiếu sót nếu tôi không nói đến nét độc đáo rõ rệt nhất của bộ phim này, đấy là cách kể chuyện không theo trình tự thời gian. Có nghĩa là bạn sẽ phải xem ngày thứ 488 của hai người ra sao, sau đó lại ngược về ngày thứ 1, rồi lại nhảy cóc lên ngày 249… Cứ thế, cứ thế, 500 ngày ngẫu nhiên xuất hiện trên màn ảnh, không theo một thứ tự nào cả, bộ phim như một cuốn nhật ký của anh chàng Tom, lộn xộn và chẳng sắp xếp, chỉ vô tình được lật mở vào từng kỷ niệm mà Tom nhớ đến mỗi khi nghĩ tới Summer.

Có thể ban đầu nhiều người sẽ thấy khó hiểu, thậm chí là mệt mỏi và khó chịu với cách kể chuyện “lộn tùng phèo” thế này, nhưng chỉ qua vài cảnh phim, ngay lập tức họ sẽ bị cuốn hút bởi câu chuyện, và tò mò muốn xem tiếp cảnh sau và hồi hộp chờ xem đến phút cuối để biết kết thúc sẽ diễn ra thế nào. Bằng cách biên tập phim sáng tạo và (đôi khi) hài hước này, đạo diễn Marc Webb đã thành công trong việc “đánh lừa cảm xúc" của người xem, khiến họ “loạn nhịp” theo dõi từng diễn biến câu chuyện của Tom và dần dần hiểu được cảm xúc của anh. Ví dụ điển hình nhất là cảnh Tom nhảy múa vui vẻ ngoài phố sau khi yêu Summer, anh bước vào thang máy với bao hồ hởi và hạnh phúc, thì ngay cảnh sau đó, thang máy mở ra và ta chỉ thấy hình ảnh anh chàng Tom ủ rũ, thất thểu bước ra, thời gian đã bị đẩy lùi tới mấy trăm ngày sau đó… Thêm một thông điệp nữa mà đạo diễn Marc Webb muốn gửi tới chúng ta, thời gian không phải là thứ quan trọng nhất trong tình yêu, trong câu chuyện của Tom Hansen, mà chính những kỷ niệm trong quãng thời gian ấy mới là điều quý giá nhất. 

(500) Days of Summer như một bản nhạc và những nhân vật trong đó là những nốt nhạc nhỏ xinh, cứ nhảy nhót… từng nhịp… từng nhịp… gieo vào tôi những thanh âm cảm xúc… Không cầu kỳ, kiểu cách, không quá ấn tượng hay thực sự đặc sắc đến mức tôi phải trầm trồ, xuýt xoa… bộ phim chỉ giản dị, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến tôi phải trăn trở với bao suy nghĩ.

Đây là một bộ phim đáng xem. Có thể sẽ có bạn không thích, nhưng đừng hối tiếc vì đã xem, đó thực sự là một câu chuyện hay về tình yêu.

9 thg 7, 2010

Đàn bà ba mươi

Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.

Gia đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình, thật lạ.

Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.

Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.

Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.

Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.

Dường như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.

Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.

Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.

Tuần trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc. Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.

Thì ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần một người đàn bà đích thực ở bên.

Vậy còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.

Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.

Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ, những người đàn bà chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn.

Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.

Có một cuốn sách đầu đề là "Đàn bà ba mươi mới đẹp", trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.

Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.

Đàn bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!

Sách nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền. Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào đó.

Tôi cũng đang viết cho những độc giả ấy, kín đáo hướng dẫn họ cách tiêu tiền hoặc trút những tâm tình lên giấy. Chúng ta giống nhau không phải bởi cùng bước qua ngưỡng cửa ba mươi, mà bởi đã chọn được cách dung hoà với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.

Tôi nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.

Đàn bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những điều có thật trong đời. Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà người yêu.

Như khi đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại.

Bạn tôi nói, khi chia tay người yêu, đi khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất không phải là anh bạn trai, mà là chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ cam, và với đàn bà ba mươi, chia tay nhau, thì đàn ông không còn giá trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy có tiền để bất cứ lúc nào mua một chai sữa tắm khác như thế.

À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi đàn bà ba mươi yêu ghét rạch ròi.

Hình như ba mươi là lúc đàn bà mới bắt đầu cuộc sống đích thực đàn bà?

( Trang Hạ )


Ps: Mình sắp ba mươi chưa, vẫn chưa, đang như thế, vừa hoảng hốt vừa mong chờ .....



8 thg 7, 2010

Chừa cho em một khe nhỏ cánh cửa lách vào giấc mơ anh...

Chừa cho em một khe nhỏ cánh cửa lách vào cơn mơ của anh đi...
Em sẽ ùa vào cùng một ngàn vì sao nhớ...
Cơn mơ của gã lãng du chưa từng nồng nàn hương cỏ...
Xốn xang Em
Photo by Dino
Em!
Và Em...


Để ngỏ lòng mình một lần thôi đi anh
Chùng lại nghe ngoài kia "mưa giăng lá đổ"
Có thể là sẽ quá nhiều bỡ ngỡ
Đã quá lâu rồi... quên mất cách yêu thương


Mở ra trước mắt anh là hàng vạn con đường
Nẻo nào cũng là tự do, nẻo nào cũng là lang bạt
Sa mạc
Đồng xanh
Phố thị
Làng quê
... bát ngát...
Biển rộng, sông dài cơn gió phiêu diêu...


Lặng mà nghe tim em hát trăm điều
Khi mùa thu lười biếng trôi qua ngoài ô cửa sổ
Tường nâu...
Mái đỏ...
Hà Nội hao gầy...
Hà Nội xanh xao...


Có con chim nào cứ hót mãi trên cao
Lẩn quất trong tàng cây hoa sữa
Dường như mùa thu chỉ còn một nửa
Em đi về mãi phía không anh...


Mùa thu này sao quá hao hanh...
Giữa nắng rát em mơ về một ngày sao đổi ngôi giữa miền băng giá...
Giấc mơ cổ tích có thật
"Chỉ một lần nhìn thấy sao băng, điều ước sẽ thành hiện thực"...
Đã bao giờ anh tin không...?


Em thì không...
Người đàn bà vô thần trong đêm thắp lên ngọn nến
Dệt những cánh sao bằng niềm tin đã từ lâu chết lịm
Nhẩn nha buồn...


Một ngàn vì sao nhớ...
Một ngàn vì sao thương...
Em ném lên trời cả nghìn thương và nhớ
Cả nghìn đắm đuối yêu
Cả nghìn bỡ ngỡ
...

Yêu như chưa yêu lần nào...


Nơi nào có trời đêm
Nơi ấy có tinh tú...
Dù mây có che khuất hay không
Dải ngân hà vẫn còn ở đó
Dù anh đi đến cùng trời cuối đất
Ngàn vì sao của em vẫn sẽ theo anh...
Soi trên những con đường có dấu chân anh
Lặng lẽ sáng khi anh cần may mắn...
Ngàn vì sao...
Ngàn yêu thương tĩnh lặng
Cháy suốt đêm dài...


Một lần bên anh...
...

Một lần yêu anh...
...

Em chẳng cần gì hơn...


...
Chừa cho em một khe nhỏ cánh cửa lách vào giấc mơ của anh đi...




( Tập thơ "Nếu yêu thì phải nói" - Tác giả Vũ Quỳnh Hương) 












Cám ơn chị với lời đề tặng trên tập thơ của chị gửi em ! Em rất yêu thương bài thơ này ...



Tôi, cuộc đời tôi ... hay truyện ngắn của bạn Cấn Vân Khánh ?!

Những giọt mưa vỡ tung trên lá non, và những tiếng thở dài của gió trườn qua từng hè phố dài vắng vẻ, tôi ngồi một mình nơi bảo tàng dân tộc học, nhắn những cái tin rất buồn….

Anh biết không?
Bây giờ là mùa đông, tôi mặc váy len đen co ro với cái lạnh thấu xương. Ai đó ngang qua nhìn tôi xa lạ và ái ngại , khi họ nhìn lên mắt tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Ánh mắt của một kẻ đáng thương.

Chúng ta đã li dị! Rồi mà…

Tôi mênh mang bơi trong dòng xúc cảm của chính tôi, của những đêm nằm ôm gối một mình cắn chặt tay vì đau đớn, bẽ bàng …..


Còn gì nữa không? Khi cuộc đời tôi, rồi có lúc lại chỉ có một mình thế này

Anh, chồng cũ của tôi. Anh ta như bóng ma từ trong xó tối thi thoảng lại đột ngột nhào ra xuất hiện trước mặt. Sao tôi chán thế , mệt mỏi đến thế, cái gương mặt u uất kia?

Từ bàn tay ấy, đôi môi ấy, bốn năm qua đã từng là của riêng tôi, từng là vòng ôm xiết chặt những đêm mùa đông giá buốt, từng hôn nhau nồng nàn khi thức giấc đón ngày mới đến, rồi bây giờ là thế này sao. 


….tôi chưa bao giờ hình dung mình có lúc phải thế này, phải đối diện với một sự thật là tâm hồn tôi đang tan, tan vỡ, thế giới này đang tan vỡ hết ra thành nghìn mảnh vỡ .

Tại sao người ta không ra đi cho thanh thản. Tại sao người ta không để tôi nhớ đến với một hình ảnh quá vãng mà còn có thể trân trọng được.



Anh nắm tay tôi, đan những ngón tay vào nhau mà thì thào:" Em nghĩ lại rồi phải không? Anh biết, em làm sao có thể quên anh dễ thế?". Tôi quay mặt đi, kinh hãi vì sự chuyển đổi trạng thái và ngôn ngữ quá nhanh của anh. Dù tôi đã quen rồi, quen với những câu nói, những cái gọi là lý tưởng sống của anh ta mà ngày yêu nhau tôi chưa từng hình dung đến. Có lẽ thời gian ấy tôi quá hồn nhiên tự tin và kiêu hãnh với những gì tốt đẹp luôn đến với tôi một cách dễ dàng. 


Đế sau này thực tại trần trụi hiện ra sờ sờ trước mắt, tôi mới nhận ra mình chỉ là một đứa bé con nghịch ngợm với bình pha lê mỏng manh trong suốt Một trò chơi không cân sức. 

Vì tôi dễ tổn thương, nên tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi cũng dễ tổn thương.

 
Tôi nên im lặng thì hơn, có những người đàn ông để mình nói mãi mà không muốn ngưng, nhưng với người như anh, tôi chọn cách là im lặng. 

Tôi phải nói gì đây, nói gì bây giờ cho anh ta hiểu…..

Tôi không hiểu đến ngưỡng nào thì vượt mức chịu đựng của một người đàn bà. 
Đối với tôi, chỉ cần ………. đã đủ cho tôi đổ sụp trong tình thế khó cứu vãn. Tôi không thể an ủi mình rằng người ta có thể không làm chủ được bản thân mình trong một vài tình thế, người ta có thế nói, làm dăm ba điều ngu ngốc, nhưng ngưòi ta không được tự cho phép……. mình như vậy. Đó là một sỉ nhục! 


Tôi bắt đầu tin vào cái gọi là khó lường trước được điều gì sẽ xẩy ra trong đời người.
Khi tôi ký vào lá đơn ly dị, chữ ký của tôi nguệch ngoạc và run rẩy nằm bên cạnh chữ ký rất nắn nót của anh. Tôi hoang mang, chống chếnh biết bao ….


Tôi không thể giải thích với bố mẹ tôi, rằng tôi đã chia tay anh chỉ vì anh ta …….
Tôi cũng không có gì để nói thêm. 

Tôi muốn sống cuộc đời của riêng tôi.
Một khi tôi đã lìa xa, thì hãy để tôi lìa xa dứt khoát.


Ngay cả Quy, đứa bạn gái thân nhất của tôi cũng có khi thẽ thọt: "Tớ nghĩ chẳng phải bỗng dưng anh ấy sinh ra thế, chắc cậu phải làm gì đó khiến anh ấy trở nên thay đổi. Cái gì cũng có lý do của nó. Con người sinh ra, lớn lên, sống trên đời phải dựa vào những nguyên tắc chung tối thiểu". Tôi chỉ còn nước bực bội hét lên: "Mặc kệ tớ nhé, mỗi người hãy sống cuộc sống của mình đi". Quy bĩu môi, khinh khỉnh nhìn tôi:" Cậu hãy xem lại bản thân, một đời chồng….. rồi cậu sẽ bắt đầu lại thế nào đây?"

Một đời chồng thì đã làm sao? Li dị thì làm sao?

Tại sao xã hội luôn nhìn những người phụ nữ đã sơ sểnh qua một lần đò như tôi bằng con mắt đầy thành kiến và hết sức vị kỷ như thế.  

Còn những kẻ thay đổi người tình như thay áo thì khác gì, hơn gì tôi không?


Khi mà tôi chỉ là người đàn bà đầy sai sót đã hồn nhiên ký vào tờ hôn thú với một người đàn ông tôi lầm tưởng sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời này.

Tại sao xã hội, có lúc lại vênh váo mà nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa đầy thương cảm thế.


Tôi trở nên nghi hoặc và sợ hãi đến mức trốn tránh phải gặp ai đó, phải nghe những bài thuyết gíao, phán xét.



Tôi thấm thía tận cùng cảm giác đầy mỏi mệt với người đàn ông mình đã cạn tình yêu mà không biết phải làm sao để rũ bỏ. Tôi tưởng tôi đã dứt được ngay đấy thôi, nhưng nhìn bờ vai kia đang rung lên, lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa. Tại sao anh còn tha thiết thế. Anh ta tha thiết tôi vì điều gì…???

Hơn bao giờ hết tôi cảm thấy mình cần được sẻ chia an ủi và có thể ôm tôi cho tôi khóc với, nhưng ai mới hiểu được tôi đây? 


 Không ai sống được giùm ai vì mỗi người là một thế giới riêng biệt. Lại nhất là tôi và tình yêu đầy phiền muộn của tôi đây. 

Để mặc nước mắt trào ra mà chẳng thể nào thoát khỏi cô đơn. Tôi cần gì ở cuộc sống này? Nếu không phải là cần một cuộc sống bình thường giản dị như bao người phụ nữ khác.

…………cuộc đời tôi tự nhiên như cơn mưa, như trận bão điên cuồng khiến tôi nghiêng ngả, khiến tôi không kịp nhớ nổi mình đã nghĩ đã sống cho anh ra sao trong tháng ngày trước đó. Mà tại sao tôi phải nhớ những điều không đáng nhớ, những điều tôi đã mỉm cười xa xót ném khỏi tầm tay ?

Mọi thứ tiếp diễn quá nhanh , tôi bị xô ngã vào một ngõ sâu hun hút muốn tìm lối ra mà không thể.Hoang mang chìm trong cảm giác mê đắm lạ lùng đầy hờn tủi, tự nhiên thèm quá được đi đâu đó khỏi thành phố này. Tại sao tôi không biến mất đi, tôi thử biến mất đi đây, thế giới xung quanh tôi sẽ thế nào, sẽ không vì thế mà thiếu hụt đấy chứ và tôi sẽ lấp được chút nào khoảng trống mơ hồ trong tâm trí?


Tự nhiên, tôi cứ hỏi mình sao không nghĩ đến chuyện rời xa anh mà đi, mà quên rằng anh đang hiện hữu. Điều gì sẽ xảy ra, chẳng điều gì cả. Không phải ai cũng có thể chết vì tình yêu. 
Tôi sẽ vẫn sống một cuộc sống lặng lẽ giữa đời thường bon chen hối hả này, giữa nỗi cô đơn bất tận không ai thấu hiểu.

Tiếc nuối hay không ?
Hay là mặc kệ, cứ yêu, cứ lao đầu như một con thiêu thân, cứ hy vọng rồi thất vọng .

Tôi bật điện thoại, những tin nhắn dồn ứ lại cùng một lúc gửi đến. Trong đó có một vài tin hỏi han dọa nạt của anh, tôi quá quen với những trò mà anh ta bày ra rồi.
Tôi muốn gọi cho anh. Tôi muốn hỏi anh tại sao làm thế với tôi? Nhưng tôi không thể, hay chăng còn chút tàn vương của lòng kiêu hãnh sót lại đây. Có thật với một người đàn bà đang thất bại như tôi thì không còn có chỗ cho lòng kiêu hãnh?

Nhân kỳ nghỉ phép, tôi sẽ đi đâu đó để mà quên . Nghĩ đến từ quên là nước mắt lại rơi xuống bàn tay lạnh giá.
Bấy lâu nay tôi bồi hồi ấp ủ ước mơ được cùng anh đi Sa Pa …… ước mơ chưa kịp nói cùng anh thì hôm nay, tôi sẽ thực hiện ước mơ không trọn vẹn ấy. Một mình tôi sẽ đi. Hoa đào nở cứ nở, tâm hồn đang rã nát tưng cơn cứ rã nát đi. Biết đâu đấy giữa mùa xuân tươi xanh trên núi rừng xa lạ, tôi sẽ nhận ra mình phải làm gì, phải sống ra sao cho cuộc sống ý nghĩa hơn.

Anh quay đi vội vã. Tôi trơ trọi một mình .
Bước từng bước chậm chạp. Tôi đếm một, hai, ba. Đến bậc cầu thang cuối cùng thì mắt hoa lên, tôi ngồi bệt xuống, thấy đời tôi trống rỗng kiệt cùng.

Gánh cùng em dù chỉ một phút thôi đi anh, rồi anh sẽ biết thế nào là đớn đau vì trót yêu thương một con người.

Tôi phải đi thôi, đi chuyến đi của riêng mình. Tôi phải quên anh, nếu không quên được thì tôi phải tập. Sống một cuộc sống phụ thuộc vào bất kỳ ai cũng là một điều bất hạnh.

Thật buồn khi người ta cô đơn không lối thoát thế này.

Những người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi…..rồi đây sẽ như cơn gió bay qua cuốn trôi hết thảy sự nồng nàn ấm áp trong tôi.

Biết làm sao bây giờ?


Chỉ còn cách là ra đi, đi thật xa để khi trở về sẽ nhìn lại thế giới cũ kỹ này bằng con mắt khác, dù thế giới của riêng tôi, khi ấy có hoang tàn lạnh lẽo hơn.


Sa Pa đón tôi bằng những làn sương mỏng trắng giăng mờ mờ , ngước lên đỉnh núi cao khuất che tầm mắt thấy sương tím đẫm mênh mang huyền ảo.


Tình yêu là gì? Là vết cứa của dao? Là cuồng phong là sấm sét? 
 
Vì yêu anh tôi sẽ để anh yên ổn với thế giới của mình. Anh sẽ gặp người đàn bà khác tôi, anh sẽ hạnh phúc.

Mặc kệ tôi rẽ ngang con đường lầy lội và buồn tủi của riêng mình. 

Một tuần nơi thị trấn buồn bã và hơi lạnh ngấm dần thân thể...
Những giấc mơ không đầu không cuối, những giấc mơ nhập nhoạng …..rồi trong thoáng giây bừng tỉnh lại, mở to mắt chỉ thấy một mình tôi. 

Bỗng nhiên thèm khát thời gian trôi qua đi thật nhanh, như tia chớp , để tôi già nua, khô cằn, bạc tóc, đế tôi chẳng phải khát khao cho tình yêu mãi thế này. 

Ngày cuối cùng ở lại Sa pa, tôi lang thang một mình trên con phố mù sương nhìn những đôi trai gái khoác vai, ôm nhau đi qua ngẩn ngơ nhìn theo mà ao ước, mà ghen tị với tuổi thanh xuân của họ. Tôi cũng có tuổi thanh xuân của tôi đây, nhan sắc của tôi đây, nhưng sao tôi không được tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào mê đắm của tình yêu với người đàn ông của cuộc đời ...

Im ắng, chỉ là sự im ắng hoang tàn của nỗi cô đơn. Hay là tôi sẽ chết, ở một thung lũng hoa bạt ngàn nắng gió nơi đây. Rồi bố mẹ tôi…… hẳn sẽ đau buồn biết mấy. Còn anh, liệu anh có vì tôi mà nhỏ những giọt nước mắt tiếc nuối tôi không?

Màn đêm buông xuống, đi loanh quanh mãi rồi cũng trở về. Tôi khép cửa thật chặt, thầm hỏi giữa thành phố nhỏ bé này, có ai cũng lạc loài như tôi không?

Điện thoại réo vang trong túi, những hồi chuông trở đi trở lại. Mặc kệ. Tôi muốn đắm chìm vào không gian này mãi không ngưng, dù rằng sau tận cùng nỗi cô đơn sẽ là trống rỗng !

Dù ngắn ngủi mong manh cũng đủ theo tôi đến suốt cuộc đời .


Có ánh sáng nào cho tôi không, khi người đàn ông ấy không bao giờ thuộc về tôi nữa? 




P/s: Entry này là những trích đoạn trong truyện ngắn "Người đàn ông có đôi mắt trong" của nhà văn Cấn Vân Khánh ( cô bạn gái thân ) mà mình cảm thấy thật đồng cảm .............mỗi câu chữ đều là chính tâm trạng đã trải qua và thấm thía...
muốn để tất cả những đoạn này thành một entry dành riêng cho chính mình.

i KAFE