Những giọt mưa vỡ tung trên lá non, và những tiếng thở dài của gió trườn qua từng hè phố dài vắng vẻ, tôi ngồi một mình nơi bảo tàng dân tộc học, nhắn những cái tin rất buồn….
Anh biết không?
Bây giờ là mùa đông, tôi mặc váy len đen co ro với cái lạnh thấu xương. Ai đó ngang qua nhìn tôi xa lạ và ái ngại , khi họ nhìn lên mắt tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Ánh mắt của một kẻ đáng thương.
Chúng ta đã li dị! Rồi mà…
Tôi mênh mang bơi trong dòng xúc cảm của chính tôi, của những đêm nằm ôm gối một mình cắn chặt tay vì đau đớn, bẽ bàng …..
Còn gì nữa không? Khi cuộc đời tôi, rồi có lúc lại chỉ có một mình thế này
Anh, chồng cũ của tôi. Anh ta như bóng ma từ trong xó tối thi thoảng lại đột ngột nhào ra xuất hiện trước mặt. Sao tôi chán thế , mệt mỏi đến thế, cái gương mặt u uất kia?
Từ bàn tay ấy, đôi môi ấy, bốn năm qua đã từng là của riêng tôi, từng là vòng ôm xiết chặt những đêm mùa đông giá buốt, từng hôn nhau nồng nàn khi thức giấc đón ngày mới đến, rồi bây giờ là thế này sao.
….tôi chưa bao giờ hình dung mình có lúc phải thế này, phải đối diện với một sự thật là tâm hồn tôi đang tan, tan vỡ, thế giới này đang tan vỡ hết ra thành nghìn mảnh vỡ .
Tại sao người ta không ra đi cho thanh thản. Tại sao người ta không để tôi nhớ đến với một hình ảnh quá vãng mà còn có thể trân trọng được.
Anh nắm tay tôi, đan những ngón tay vào nhau mà thì thào:" Em nghĩ lại rồi phải không? Anh biết, em làm sao có thể quên anh dễ thế?". Tôi quay mặt đi, kinh hãi vì sự chuyển đổi trạng thái và ngôn ngữ quá nhanh của anh. Dù tôi đã quen rồi, quen với những câu nói, những cái gọi là lý tưởng sống của anh ta mà ngày yêu nhau tôi chưa từng hình dung đến. Có lẽ thời gian ấy tôi quá hồn nhiên tự tin và kiêu hãnh với những gì tốt đẹp luôn đến với tôi một cách dễ dàng.
Đế sau này thực tại trần trụi hiện ra sờ sờ trước mắt, tôi mới nhận ra mình chỉ là một đứa bé con nghịch ngợm với bình pha lê mỏng manh trong suốt Một trò chơi không cân sức.
Vì tôi dễ tổn thương, nên tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi cũng dễ tổn thương.
Tôi nên im lặng thì hơn, có những người đàn ông để mình nói mãi mà không muốn ngưng, nhưng với người như anh, tôi chọn cách là im lặng.
Tôi phải nói gì đây, nói gì bây giờ cho anh ta hiểu…..
Tôi bắt đầu tin vào cái gọi là khó lường trước được điều gì sẽ xẩy ra trong đời người.
Khi tôi ký vào lá đơn ly dị, chữ ký của tôi nguệch ngoạc và run rẩy nằm bên cạnh chữ ký rất nắn nót của anh. Tôi hoang mang, chống chếnh biết bao ….
Tôi không thể giải thích với bố mẹ tôi, rằng tôi đã chia tay anh chỉ vì anh ta …….
Tôi cũng không có gì để nói thêm.
Tôi muốn sống cuộc đời của riêng tôi.
Một khi tôi đã lìa xa, thì hãy để tôi lìa xa dứt khoát.
Ngay cả Quy, đứa bạn gái thân nhất của tôi cũng có khi thẽ thọt: "Tớ nghĩ chẳng phải bỗng dưng anh ấy sinh ra thế, chắc cậu phải làm gì đó khiến anh ấy trở nên thay đổi. Cái gì cũng có lý do của nó. Con người sinh ra, lớn lên, sống trên đời phải dựa vào những nguyên tắc chung tối thiểu". Tôi chỉ còn nước bực bội hét lên: "Mặc kệ tớ nhé, mỗi người hãy sống cuộc sống của mình đi". Quy bĩu môi, khinh khỉnh nhìn tôi:" Cậu hãy xem lại bản thân, một đời chồng….. rồi cậu sẽ bắt đầu lại thế nào đây?"
Một đời chồng thì đã làm sao? Li dị thì làm sao?
Tại sao xã hội luôn nhìn những người phụ nữ đã sơ sểnh qua một lần đò như tôi bằng con mắt đầy thành kiến và hết sức vị kỷ như thế.
Khi mà tôi chỉ là người đàn bà đầy sai sót đã hồn nhiên ký vào tờ hôn thú với một người đàn ông tôi lầm tưởng sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời này.
Tại sao xã hội, có lúc lại vênh váo mà nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa đầy thương cảm thế.
Tôi trở nên nghi hoặc và sợ hãi đến mức trốn tránh phải gặp ai đó, phải nghe những bài thuyết gíao, phán xét.
Tôi thấm thía tận cùng cảm giác đầy mỏi mệt với người đàn ông mình đã cạn tình yêu mà không biết phải làm sao để rũ bỏ. Tôi tưởng tôi đã dứt được ngay đấy thôi, nhưng nhìn bờ vai kia đang rung lên, lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa. Tại sao anh còn tha thiết thế. Anh ta tha thiết tôi vì điều gì…???
Hơn bao giờ hết tôi cảm thấy mình cần được sẻ chia an ủi và có thể ôm tôi cho tôi khóc với, nhưng ai mới hiểu được tôi đây?
Không ai sống được giùm ai vì mỗi người là một thế giới riêng biệt. Lại nhất là tôi và tình yêu đầy phiền muộn của tôi đây.
Để mặc nước mắt trào ra mà chẳng thể nào thoát khỏi cô đơn. Tôi cần gì ở cuộc sống này? Nếu không phải là cần một cuộc sống bình thường giản dị như bao người phụ nữ khác.
…………cuộc đời tôi tự nhiên như cơn mưa, như trận bão điên cuồng khiến tôi nghiêng ngả, khiến tôi không kịp nhớ nổi mình đã nghĩ đã sống cho anh ra sao trong tháng ngày trước đó. Mà tại sao tôi phải nhớ những điều không đáng nhớ, những điều tôi đã mỉm cười xa xót ném khỏi tầm tay ?
Mọi thứ tiếp diễn quá nhanh , tôi bị xô ngã vào một ngõ sâu hun hút muốn tìm lối ra mà không thể.Hoang mang chìm trong cảm giác mê đắm lạ lùng đầy hờn tủi, tự nhiên thèm quá được đi đâu đó khỏi thành phố này. Tại sao tôi không biến mất đi, tôi thử biến mất đi đây, thế giới xung quanh tôi sẽ thế nào, sẽ không vì thế mà thiếu hụt đấy chứ và tôi sẽ lấp được chút nào khoảng trống mơ hồ trong tâm trí?
Tự nhiên, tôi cứ hỏi mình sao không nghĩ đến chuyện rời xa anh mà đi, mà quên rằng anh đang hiện hữu. Điều gì sẽ xảy ra, chẳng điều gì cả. Không phải ai cũng có thể chết vì tình yêu.
Tôi sẽ vẫn sống một cuộc sống lặng lẽ giữa đời thường bon chen hối hả này, giữa nỗi cô đơn bất tận không ai thấu hiểu.
Tiếc nuối hay không ?
Hay là mặc kệ, cứ yêu, cứ lao đầu như một con thiêu thân, cứ hy vọng rồi thất vọng .
Tôi bật điện thoại, những tin nhắn dồn ứ lại cùng một lúc gửi đến. Trong đó có một vài tin hỏi han dọa nạt của anh, tôi quá quen với những trò mà anh ta bày ra rồi.
Tôi muốn gọi cho anh. Tôi muốn hỏi anh tại sao làm thế với tôi? Nhưng tôi không thể, hay chăng còn chút tàn vương của lòng kiêu hãnh sót lại đây. Có thật với một người đàn bà đang thất bại như tôi thì không còn có chỗ cho lòng kiêu hãnh?
Nhân kỳ nghỉ phép, tôi sẽ đi đâu đó để mà quên . Nghĩ đến từ quên là nước mắt lại rơi xuống bàn tay lạnh giá.
Bấy lâu nay tôi bồi hồi ấp ủ ước mơ được cùng anh đi Sa Pa …… ước mơ chưa kịp nói cùng anh thì hôm nay, tôi sẽ thực hiện ước mơ không trọn vẹn ấy. Một mình tôi sẽ đi. Hoa đào nở cứ nở, tâm hồn đang rã nát tưng cơn cứ rã nát đi. Biết đâu đấy giữa mùa xuân tươi xanh trên núi rừng xa lạ, tôi sẽ nhận ra mình phải làm gì, phải sống ra sao cho cuộc sống ý nghĩa hơn.
Anh quay đi vội vã. Tôi trơ trọi một mình .
Bước từng bước chậm chạp. Tôi đếm một, hai, ba. Đến bậc cầu thang cuối cùng thì mắt hoa lên, tôi ngồi bệt xuống, thấy đời tôi trống rỗng kiệt cùng.
Tôi phải đi thôi, đi chuyến đi của riêng mình. Tôi phải quên anh, nếu không quên được thì tôi phải tập. Sống một cuộc sống phụ thuộc vào bất kỳ ai cũng là một điều bất hạnh.
Thật buồn khi người ta cô đơn không lối thoát thế này.
Những người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi…..rồi đây sẽ như cơn gió bay qua cuốn trôi hết thảy sự nồng nàn ấm áp trong tôi.
Biết làm sao bây giờ?
Chỉ còn cách là ra đi, đi thật xa để khi trở về sẽ nhìn lại thế giới cũ kỹ này bằng con mắt khác, dù thế giới của riêng tôi, khi ấy có hoang tàn lạnh lẽo hơn.
Sa Pa đón tôi bằng những làn sương mỏng trắng giăng mờ mờ , ngước lên đỉnh núi cao khuất che tầm mắt thấy sương tím đẫm mênh mang huyền ảo.
Tình yêu là gì? Là vết cứa của dao? Là cuồng phong là sấm sét?
Anh biết không?
Bây giờ là mùa đông, tôi mặc váy len đen co ro với cái lạnh thấu xương. Ai đó ngang qua nhìn tôi xa lạ và ái ngại , khi họ nhìn lên mắt tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Ánh mắt của một kẻ đáng thương.
Chúng ta đã li dị! Rồi mà…
Tôi mênh mang bơi trong dòng xúc cảm của chính tôi, của những đêm nằm ôm gối một mình cắn chặt tay vì đau đớn, bẽ bàng …..
Còn gì nữa không? Khi cuộc đời tôi, rồi có lúc lại chỉ có một mình thế này
Anh, chồng cũ của tôi. Anh ta như bóng ma từ trong xó tối thi thoảng lại đột ngột nhào ra xuất hiện trước mặt. Sao tôi chán thế , mệt mỏi đến thế, cái gương mặt u uất kia?
Từ bàn tay ấy, đôi môi ấy, bốn năm qua đã từng là của riêng tôi, từng là vòng ôm xiết chặt những đêm mùa đông giá buốt, từng hôn nhau nồng nàn khi thức giấc đón ngày mới đến, rồi bây giờ là thế này sao.
….tôi chưa bao giờ hình dung mình có lúc phải thế này, phải đối diện với một sự thật là tâm hồn tôi đang tan, tan vỡ, thế giới này đang tan vỡ hết ra thành nghìn mảnh vỡ .
Tại sao người ta không ra đi cho thanh thản. Tại sao người ta không để tôi nhớ đến với một hình ảnh quá vãng mà còn có thể trân trọng được.
Anh nắm tay tôi, đan những ngón tay vào nhau mà thì thào:" Em nghĩ lại rồi phải không? Anh biết, em làm sao có thể quên anh dễ thế?". Tôi quay mặt đi, kinh hãi vì sự chuyển đổi trạng thái và ngôn ngữ quá nhanh của anh. Dù tôi đã quen rồi, quen với những câu nói, những cái gọi là lý tưởng sống của anh ta mà ngày yêu nhau tôi chưa từng hình dung đến. Có lẽ thời gian ấy tôi quá hồn nhiên tự tin và kiêu hãnh với những gì tốt đẹp luôn đến với tôi một cách dễ dàng.
Đế sau này thực tại trần trụi hiện ra sờ sờ trước mắt, tôi mới nhận ra mình chỉ là một đứa bé con nghịch ngợm với bình pha lê mỏng manh trong suốt Một trò chơi không cân sức.
Vì tôi dễ tổn thương, nên tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi cũng dễ tổn thương.
Tôi nên im lặng thì hơn, có những người đàn ông để mình nói mãi mà không muốn ngưng, nhưng với người như anh, tôi chọn cách là im lặng.
Tôi phải nói gì đây, nói gì bây giờ cho anh ta hiểu…..
Tôi không hiểu đến ngưỡng nào thì vượt mức chịu đựng của một người đàn bà.
Đối với tôi, chỉ cần ………. đã đủ cho tôi đổ sụp trong tình thế khó cứu vãn. Tôi không thể an ủi mình rằng người ta có thể không làm chủ được bản thân mình trong một vài tình thế, người ta có thế nói, làm dăm ba điều ngu ngốc, nhưng ngưòi ta không được tự cho phép……. mình như vậy. Đó là một sỉ nhục!
Tôi bắt đầu tin vào cái gọi là khó lường trước được điều gì sẽ xẩy ra trong đời người.
Khi tôi ký vào lá đơn ly dị, chữ ký của tôi nguệch ngoạc và run rẩy nằm bên cạnh chữ ký rất nắn nót của anh. Tôi hoang mang, chống chếnh biết bao ….
Tôi không thể giải thích với bố mẹ tôi, rằng tôi đã chia tay anh chỉ vì anh ta …….
Tôi cũng không có gì để nói thêm.
Tôi muốn sống cuộc đời của riêng tôi.
Một khi tôi đã lìa xa, thì hãy để tôi lìa xa dứt khoát.
Ngay cả Quy, đứa bạn gái thân nhất của tôi cũng có khi thẽ thọt: "Tớ nghĩ chẳng phải bỗng dưng anh ấy sinh ra thế, chắc cậu phải làm gì đó khiến anh ấy trở nên thay đổi. Cái gì cũng có lý do của nó. Con người sinh ra, lớn lên, sống trên đời phải dựa vào những nguyên tắc chung tối thiểu". Tôi chỉ còn nước bực bội hét lên: "Mặc kệ tớ nhé, mỗi người hãy sống cuộc sống của mình đi". Quy bĩu môi, khinh khỉnh nhìn tôi:" Cậu hãy xem lại bản thân, một đời chồng….. rồi cậu sẽ bắt đầu lại thế nào đây?"
Một đời chồng thì đã làm sao? Li dị thì làm sao?
Tại sao xã hội luôn nhìn những người phụ nữ đã sơ sểnh qua một lần đò như tôi bằng con mắt đầy thành kiến và hết sức vị kỷ như thế.
Còn những kẻ thay đổi người tình như thay áo thì khác gì, hơn gì tôi không?
Khi mà tôi chỉ là người đàn bà đầy sai sót đã hồn nhiên ký vào tờ hôn thú với một người đàn ông tôi lầm tưởng sẽ đi cùng tôi suốt cuộc đời này.
Tại sao xã hội, có lúc lại vênh váo mà nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa đầy thương cảm thế.
Tôi trở nên nghi hoặc và sợ hãi đến mức trốn tránh phải gặp ai đó, phải nghe những bài thuyết gíao, phán xét.
Tôi thấm thía tận cùng cảm giác đầy mỏi mệt với người đàn ông mình đã cạn tình yêu mà không biết phải làm sao để rũ bỏ. Tôi tưởng tôi đã dứt được ngay đấy thôi, nhưng nhìn bờ vai kia đang rung lên, lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa. Tại sao anh còn tha thiết thế. Anh ta tha thiết tôi vì điều gì…???
Hơn bao giờ hết tôi cảm thấy mình cần được sẻ chia an ủi và có thể ôm tôi cho tôi khóc với, nhưng ai mới hiểu được tôi đây?
Không ai sống được giùm ai vì mỗi người là một thế giới riêng biệt. Lại nhất là tôi và tình yêu đầy phiền muộn của tôi đây.
Để mặc nước mắt trào ra mà chẳng thể nào thoát khỏi cô đơn. Tôi cần gì ở cuộc sống này? Nếu không phải là cần một cuộc sống bình thường giản dị như bao người phụ nữ khác.
…………cuộc đời tôi tự nhiên như cơn mưa, như trận bão điên cuồng khiến tôi nghiêng ngả, khiến tôi không kịp nhớ nổi mình đã nghĩ đã sống cho anh ra sao trong tháng ngày trước đó. Mà tại sao tôi phải nhớ những điều không đáng nhớ, những điều tôi đã mỉm cười xa xót ném khỏi tầm tay ?
Mọi thứ tiếp diễn quá nhanh , tôi bị xô ngã vào một ngõ sâu hun hút muốn tìm lối ra mà không thể.Hoang mang chìm trong cảm giác mê đắm lạ lùng đầy hờn tủi, tự nhiên thèm quá được đi đâu đó khỏi thành phố này. Tại sao tôi không biến mất đi, tôi thử biến mất đi đây, thế giới xung quanh tôi sẽ thế nào, sẽ không vì thế mà thiếu hụt đấy chứ và tôi sẽ lấp được chút nào khoảng trống mơ hồ trong tâm trí?
Tự nhiên, tôi cứ hỏi mình sao không nghĩ đến chuyện rời xa anh mà đi, mà quên rằng anh đang hiện hữu. Điều gì sẽ xảy ra, chẳng điều gì cả. Không phải ai cũng có thể chết vì tình yêu.
Tôi sẽ vẫn sống một cuộc sống lặng lẽ giữa đời thường bon chen hối hả này, giữa nỗi cô đơn bất tận không ai thấu hiểu.
Tiếc nuối hay không ?
Hay là mặc kệ, cứ yêu, cứ lao đầu như một con thiêu thân, cứ hy vọng rồi thất vọng .
Tôi bật điện thoại, những tin nhắn dồn ứ lại cùng một lúc gửi đến. Trong đó có một vài tin hỏi han dọa nạt của anh, tôi quá quen với những trò mà anh ta bày ra rồi.
Tôi muốn gọi cho anh. Tôi muốn hỏi anh tại sao làm thế với tôi? Nhưng tôi không thể, hay chăng còn chút tàn vương của lòng kiêu hãnh sót lại đây. Có thật với một người đàn bà đang thất bại như tôi thì không còn có chỗ cho lòng kiêu hãnh?
Nhân kỳ nghỉ phép, tôi sẽ đi đâu đó để mà quên . Nghĩ đến từ quên là nước mắt lại rơi xuống bàn tay lạnh giá.
Bấy lâu nay tôi bồi hồi ấp ủ ước mơ được cùng anh đi Sa Pa …… ước mơ chưa kịp nói cùng anh thì hôm nay, tôi sẽ thực hiện ước mơ không trọn vẹn ấy. Một mình tôi sẽ đi. Hoa đào nở cứ nở, tâm hồn đang rã nát tưng cơn cứ rã nát đi. Biết đâu đấy giữa mùa xuân tươi xanh trên núi rừng xa lạ, tôi sẽ nhận ra mình phải làm gì, phải sống ra sao cho cuộc sống ý nghĩa hơn.
Anh quay đi vội vã. Tôi trơ trọi một mình .
Bước từng bước chậm chạp. Tôi đếm một, hai, ba. Đến bậc cầu thang cuối cùng thì mắt hoa lên, tôi ngồi bệt xuống, thấy đời tôi trống rỗng kiệt cùng.
Gánh cùng em dù chỉ một phút thôi đi anh, rồi anh sẽ biết thế nào là đớn đau vì trót yêu thương một con người.
Thật buồn khi người ta cô đơn không lối thoát thế này.
Những người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi…..rồi đây sẽ như cơn gió bay qua cuốn trôi hết thảy sự nồng nàn ấm áp trong tôi.
Biết làm sao bây giờ?
Chỉ còn cách là ra đi, đi thật xa để khi trở về sẽ nhìn lại thế giới cũ kỹ này bằng con mắt khác, dù thế giới của riêng tôi, khi ấy có hoang tàn lạnh lẽo hơn.
Sa Pa đón tôi bằng những làn sương mỏng trắng giăng mờ mờ , ngước lên đỉnh núi cao khuất che tầm mắt thấy sương tím đẫm mênh mang huyền ảo.
Tình yêu là gì? Là vết cứa của dao? Là cuồng phong là sấm sét?
Vì yêu anh tôi sẽ để anh yên ổn với thế giới của mình. Anh sẽ gặp người đàn bà khác tôi, anh sẽ hạnh phúc.
Mặc kệ tôi rẽ ngang con đường lầy lội và buồn tủi của riêng mình.
Một tuần nơi thị trấn buồn bã và hơi lạnh ngấm dần thân thể...
Những giấc mơ không đầu không cuối, những giấc mơ nhập nhoạng …..rồi trong thoáng giây bừng tỉnh lại, mở to mắt chỉ thấy một mình tôi.
Bỗng nhiên thèm khát thời gian trôi qua đi thật nhanh, như tia chớp , để tôi già nua, khô cằn, bạc tóc, đế tôi chẳng phải khát khao cho tình yêu mãi thế này.
Ngày cuối cùng ở lại Sa pa, tôi lang thang một mình trên con phố mù sương nhìn những đôi trai gái khoác vai, ôm nhau đi qua ngẩn ngơ nhìn theo mà ao ước, mà ghen tị với tuổi thanh xuân của họ. Tôi cũng có tuổi thanh xuân của tôi đây, nhan sắc của tôi đây, nhưng sao tôi không được tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào mê đắm của tình yêu với người đàn ông của cuộc đời ...
Im ắng, chỉ là sự im ắng hoang tàn của nỗi cô đơn. Hay là tôi sẽ chết, ở một thung lũng hoa bạt ngàn nắng gió nơi đây. Rồi bố mẹ tôi…… hẳn sẽ đau buồn biết mấy. Còn anh, liệu anh có vì tôi mà nhỏ những giọt nước mắt tiếc nuối tôi không?
Màn đêm buông xuống, đi loanh quanh mãi rồi cũng trở về. Tôi khép cửa thật chặt, thầm hỏi giữa thành phố nhỏ bé này, có ai cũng lạc loài như tôi không?
Điện thoại réo vang trong túi, những hồi chuông trở đi trở lại. Mặc kệ. Tôi muốn đắm chìm vào không gian này mãi không ngưng, dù rằng sau tận cùng nỗi cô đơn sẽ là trống rỗng !
Dù ngắn ngủi mong manh cũng đủ theo tôi đến suốt cuộc đời .
Có ánh sáng nào cho tôi không, khi người đàn ông ấy không bao giờ thuộc về tôi nữa?
P/s: Entry này là những trích đoạn trong truyện ngắn "Người đàn ông có đôi mắt trong" của nhà văn Cấn Vân Khánh ( cô bạn gái thân ) mà mình cảm thấy thật đồng cảm .............mỗi câu chữ đều là chính tâm trạng đã trải qua và thấm thía...
muốn để tất cả những đoạn này thành một entry dành riêng cho chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét