Một ngày cuối tháng ba, tôi bỗng thấy mình đang rơi, rơi và rơi....
lả tả, vàng úa y như bên ngoài kia,
lả tả, vàng úa y như bên ngoài kia,
những con đường Sài Gòn đang mùa thay lá !
Đẹp, buồn và phải mất công quét.
...
ps:
Mệt mỏi, đau đầu, căng thẳng…..vì suy tính quá nhiều thứ,
những thứ từ đâu trên trời không mời mà rơi lụp bụp xuống đầu mình,
rơi không kịp bơi, làm mình chơi vơi, tả tơi …..
lòng thì rối bời….
Mình thật tình là đã chán cái mớ đời này lắm rồi !!!
Bi, đừng chán! :)
Trả lờiXóaHong có gió, lá nằm vàng trong im ru, buồn lắm đó.