iBLOG

MY LIVING

26 thg 12, 2010

mỗi người đánh vần chữ Hạnh phúc theo cách riêng...



Hôm trước, tôi có hẹn với nhóm bạn cũ. Mấy đứa chơi với nhau từ hồi chưa ai có người yêu, bẵng đi một dạo không gặp, nay họp mặt mới biết tất cả đã hoặc sắp lập gia đình (trừ một đứa, các bạn biết thừa là đứa nào rồi, nhỉ). Nghiễm nhiên, bữa lẩu tất niên trở thành buổi triển lãm các chàng rể. Khi triển lãm bế mạc, tôi với một cô, cái cô mới sắp chứ chưa chính thức đeo gông ấy, tách riêng đi uống nước, nhân tiện đem chồng của những người kia ra bình phẩm. Cô bạn, vốn chuẩn bị lấy một anh chủ doanh nghiệp ăn nên làm ra, cứ xuýt xoa với tôi rằng “sao cái H. – tên một cô trong nhóm – lại đi lấy cái anh chán thế, vừa chả biết kiếm tiền vừa nhạt nhẽo”, tôi cũng phụ họa theo “ừ, người gì mà cả buổi không nói được một câu buồn cười, lại còn gầy còm, thấp đến mang tai vợ”. Nói chung, từ ngoại hình đến tính cách của anh chồng cô H. đấy đều bị chúng tôi lôi ra phân tích chê bai. Cuối buổi, chúng tôi đi đến kết luận là: Khổ thân cái H. vì Lấy phải người như anh

Về đến nhà, tôi đem thẻ nhớ ra đổ ảnh chụp mọi người trong bữa lẩu tất niên vào máy tính. Trong loạt ảnh, tôi thấy vợ chồng H. có vẻ rất hạnh phúc, vài bức còn thấy cảnh họ nắm tay nhau. Tự nhiên tôi thấy cái kết luận “lấy phải người như anh” ở quán café kia hơi lung lay. Và hôm sau, khi tôi đem đĩa ảnh qua nhà cho H. rồi ngồi buôn chuyện với nó (nhân tiện quan sát sinh hoạt gia đình) cả buổi tối, thì cái kết luận ấy đổ kềnh kếnh cang. Không đổ sao được khi tận mắt tôi chứng kiến, H., miệng lắc đầu chê chồng không cao to đẹp trai, không năng động làm ăn, nhưng mặt mũi lại tươi hơn hớn khoe cái này chồng tặng cái kia chồng làm. Anh chồng thì ngồi xem TV bên cạnh, chẳng nói năng gì, chỉ thỉnh thoảng đi lấy thuốc, sữa, kem bôi bụng cho vợ (cô bạn tôi đang có bầu mấy tháng cuối). Tôi nhìn cảnh vợ chồng bạn đầm ấm và nhớ lại nhận xét của mình hôm trước, chợt liên tưởng tới những độc giả viết blog chê "Phải lấy người như anh" 

Một trong những ý kiến chê xuất hiện trên nhiều blog nhất là sự thất vọng dành cho nhân vật nam chính trong truyện, anh chàng Thanh. Các bạn độc giả thường bảo, nhân vật quá chán, mờ nhạt, buồn tẻ, không xứng với câu “phải lấy người như anh”. Ô hay, câu ấy là tôi để cô nàng Thái Vân hát chứ tôi có bắt độc giả hát đâu mà thất với chả vọng! Thái Vân, một người có quá khứ be bét, một người tưởng như độc lập, bất cần nhưng lại khao khát chở che, săn sóc, một người quá thừa nhân tình nhưng lại thiếu chân tình, còn mong gì hơn là một người đàn ông bình thường thôi nhưng bao dung và đáng tin cậy, biết đem đến những cảm xúc yên ổn, dịu dàng? 
Tại sao các bạn, những người luôn được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cả đời không phải nghe một câu nói nặng, lại đem cái hình mẫu người đàn ông lý tưởng (chắc chắn là rất long lanh oanh liệt) của bản thân mà áp vào nhân vật như vậy? 

Tôi cho rằng các bạn chỉ sơ ý thôi, cũng như tôi đã sơ ý khi đem cái con mắt tiêu chuẩn khắt khe của mình để đánh giá chồng người khác. Nhưng bạn và tôi ạ, mỗi người đánh vần chữ Hạnh phúc theo cách riêng. Họ cũng là người sống 24/24 với hạnh phúc ấy chứ không phải bạn hay tôi.  Cho dù họ chỉ là những nhân vật trong tiểu thuyết (rẻ tiền), cho dù tôi có là “mẹ” họ, họ cũng có một cuộc sống riêng, cuộc sống ấy do chính tính cách và hoàn cảnh của họ quyết định. Đừng nhìn bằng con mắt chủ quan của mình rồi cho rằng họ không hạnh phúc theo cách mình muốn, tức là họ sai lầm và bất hạnh. Nếu bạn hay tôi làm vậy, chính bạn và tôi mới là kẻ sai lầm bất hạnh, vì có mắt mà không nhìn ra cuộc đời lắm vẻ đến nhường nào. 


 from blog Trần Thu Trang

1 nhận xét:

i KAFE