iBLOG

MY LIVING

25 thg 8, 2013

Nếu đã đi, tình yêu sẽ không còn

Anh à!

Em đã có những đêm không ngủ.Bàn tay đè lên trái tim mà vẫn nghe ào ào ùa về bao hồi ức.
Nước mắt không hẹn mà gặp nơi khóe mi.

Mình đã xa nhau thật sao?
Xa luôn, xa mãi mãi..

Bàn tay đã buông lơi, những ngón tay dần rời xa nhau theo hai hướng cách biệt.

Em muốn níu, muốn giữ lắm.

Bàn tay đã nắm tay em đi cùng qua bao khó khăn của cuộc đời.
Bàn tay của người đã vực em dậy bằng những quan tâm ấm áp, ngọt ngào.


Em biết, em cảm nhận thấy anh đã thay đổi, nhưng cứ cố tình không học cách chấp nhận. 

Em cứ như thế mà không nhận ra rằng, ôm một cây xương rồng sẽ đau đớn đến mức nào.

Em chạy xe trên đường như một thói quen. Chỉ mong gió sẽ lau khô mắt, nắng sẽ hong khô trái tim đang gào thét đau đớn. 
Nhưng gió không thấy em, nắng cũng bỏ em đi. Chỉ có mưa. 
Chợt nhớ đến một câu nói vu vơ đâu đó rằng khóc trong mưa sẽ không ai biết. Em cứ đi như thế… vô định... miên man…

Em phải hiểu thôi. Khi yêu thương đã hết thì mọi thứ đều có thể trở thành lí do để từ bỏ, thậm chí đó có thể là những thứ khiến ta từng yêu say đắm một người. 

Em phải hiểu thôi. Quan trọng đến mấy, cứ cách xa rồi cũng thành lạ lẫm. Yêu thương đến mấy, cứ im lặng rồi cũng sẽ nhạt nhòa.

Em phải hiểu thôi. Đã đến lúc gạt nước mắt, gói yêu thương, đem cất vào ngăn tủ quá khứ rồi. Em sẽ không vội quên nó đi bởi em không muốn ép mình làm những điều biết chắc mình không thể.

Em phải hiểu thôi. Yêu thương đã hóa lặng thầm thì nỗi nhớ cũng sẽ lặng câm.

Em phải hiểu thôi. Yêu thương đó giờ đã không còn dành cho em. Tình yêu là không ai muốn bỏ đi. Nếu đã đi, tình yêu sẽ không còn.

Uh, em phải hiểu thôi. Hiểu để còn học cách chấp nhận.
Cứ từ từ, đứng dậy, mỉm cười, rồi mọi thứ sẽ qua…

10 thg 8, 2013

Chìm dưới cơn mưa ....

Cảm giác đi một mình trong mưa từng đợt lạnh buốt tát vào mặt nỗi cô đơn ....nhưng sự hoang mang, cảm giác bị lừa dối làm tim muốn vỡ tan ra theo mưa còn đáng sợ hơn hàng trăm lần !

Tối nay dầm mưa suốt những con đường trong thành phố này...tôi nhận ra mình vẫn đơn độc, vẫn trống vắng thứ tình yêu nồng thắm mà khi mưa người ta sẽ nghĩ đến nhau, sẽ muốn gần bên nhau hay đơn giản chỉ là ở một nơi nào đó họ bật điện thoại và nhắn tin cho nhau.

Sáng mai bay mà lòng nặng trĩu, mọi thứ đều thay đổi theo thời gian hay do con người ta đã đổi thay. Chỉ những đứa ngốc nghếch như tôi mới nghĩ rằng tình yêu nồng thắm đó sẽ khó mà phai nhạt ...

Chỉ còn biết tự khóc, tự cười, tự trách mình vì đã quá yêu người nên người mới có quyền năng làm mình đau như thế!

Một cơn mưa to qua đi, ngày mai trời rồi vẫn sẽ nắng... 
Nắng sẽ gắt hơn hay sẽ chỉ nhẹ nhàng nhảy nhót trêu đùa sự ngây dại của tôi ?



Viết trong khi tất cả những cơn mưa trong thành phố tối nay đều đã tạnh và tôi vẫn ngồi dưới hiên ngoài phố chờ người đàn ông của mình trở về ...



 

Cơn mưa tối nay đã thực sự nhấn chìm tôi ....

9 thg 7, 2013

Goodbye July ...

 Đọc được bài này và nhận được hai bài học đáng giá với cuộc sống mình lúc này :

“Thần đèn hiện lên hỏi Công chúa: “Con có 100 tỉ và không bao giờ gặp lại Hoàng tử con yêu. Con chọn cái nào ?”

Công chúa chọn Hoàng tử không cần suy nghĩ, nhưng sau đó vẫn bị mất người yêu mà không hiểu tại sao.

Sau thời gian dài tìm hiểu, Công chúa mới biết là Thần đèn cũng cho Hoàng tử sự lựa chọn tương tự, nhưng Hoàng tử đã chọn…100 tỉ :D

Bài học rút ra:

- Đừng bao giờ đánh giá quá cao giá trị bản thân và coi thường giá trị của các cám dỗ xung quanh.

- Có những chuyện, một mình mình cố gắng là không bao giờ đủ.

.

Sau khi đã có 100 tỉ, Hoàng tử quay lại ngỏ lời cầu hôn Công chúa. Công chúa từ chối và cả hai….hạnh phúc suốt đời :D

Bài học rút ra:

- Đừng quá coi trọng tiền bạc. Có những chuyện qua rồi không bao giờ quay lại được. Mà có quay lại được cũng không bao giờ được như xưa

- Muốn có hạnh phúc, ngoài chuyện tìm đúng người cần phải đúng thời điểm nữa.”


6 thg 2, 2013

Buồn như ly rượu đầy ...

Thật sự rất buồn khi phải nói rằng mình đang rất buồn vì...

*  Phải viết ra thay vì có thể call ngay lập tức để nói chuyện và chia sẻ như lúc trước, có thể chạy đến bên nhau bất cứ lúc nào.

*  Đã vào blog và đọc lại những bài viết cũ của một người mà những tưởng những lời ấy sẽ là thứ không thể thay đổi, không thể dễ dàng buông tay.

* Vô tình nhận ra rằng mình không quan trọng với cuộc đời người đó như mình vẫn tưởng, họ vẫn có thể làm tổn thương mình theo một cách nào đó mà họ cũng ko cần quan tâm.

* Đau đớn nhất là đã bị thuyết phục phải tin vào một ai đó - đáng tin, rất yêu mình, sẵn sàng làm mọi thứ cho tình yêu, ko bao giờ buông tay, sẽ luôn cười khi ở cạnh họ - để rồi, khi đã quá tin thì bị ném thẳng vào điều ngược lại.


Thật sự mình không thể làm việc, không thể ngủ, không thể vui....dù rất bận !

Anh thì vì bận, nên có thể đã sẵn sàng để làm việc, ngủ và sống ổn !

Hiểu rằng, sự ấm áp là thứ cần nhất, ưu tiên nhất.....trong cuộc đời vốn đầy rẫy sự lạnh lùng mà mình đã trải qua. Chỉ muốn ở lại với những nơi thật ấm áp, nồng nàn.

Không thể chịu nổi vài cơn gió giá rét từ một người yêu thương , cứ thỉnh thoảng lại làm lạnh buốt trái tim.

Nếu ai đó không thay đổi , ai đó không còn yêu bạn nữa thì bạn phải thay đổi và ngừng yêu, lại phải tập quen trở lại với sự một mình, trở lại là mình ...để không phải tổn thương thêm, để không cần phải vì ai đó nữa.

Đôi khi, hãy để tình yêu của bạn đi thật xa, để biết rằng nó đã đi xa mãi mãi......

Chỉ tiếc, quá nhiều thứ đẹp đẽ và gắn bó....vậy mà không thể nào (có thời gian) để ngồi lại nhắc nhớ thay vì một tin nhắn gỏn gọn "Ừ, như thế đi, không gặp nữa..." , và rồi, mọi thứ tan đi như chưa tùng hiện hữu.!




i KAFE