Thật sự rất buồn khi phải nói rằng mình đang rất buồn vì...
*
Phải viết ra thay vì có thể call ngay lập tức để nói chuyện và chia
sẻ như lúc trước, có thể chạy đến bên nhau bất cứ lúc nào.
*
Đã vào blog và đọc lại những bài viết cũ của một người mà những tưởng
những lời ấy sẽ là thứ không thể thay đổi, không thể dễ dàng buông tay.
*
Vô tình nhận ra rằng mình không quan trọng với cuộc đời người đó như
mình vẫn tưởng, họ vẫn có thể làm tổn thương mình theo một cách nào đó mà họ
cũng ko cần quan tâm.
*
Đau đớn nhất là đã bị thuyết phục phải tin vào một ai đó - đáng tin,
rất yêu mình, sẵn sàng làm mọi thứ cho tình yêu, ko bao giờ buông tay,
sẽ luôn cười khi ở cạnh họ - để rồi, khi đã quá tin thì bị ném thẳng vào
điều ngược lại.
Thật sự mình không thể làm việc, không thể ngủ, không thể vui....dù rất bận !
Anh thì vì bận, nên có thể đã sẵn sàng để làm việc, ngủ và sống ổn !
Hiểu rằng, sự ấm áp là thứ cần nhất, ưu tiên nhất.....trong cuộc đời vốn đầy rẫy sự lạnh lùng mà mình đã trải qua. Chỉ muốn ở lại với những nơi thật ấm áp, nồng nàn.
Không thể chịu nổi vài cơn gió giá rét từ một người yêu thương , cứ thỉnh thoảng lại làm lạnh buốt trái tim.
Nếu ai đó không thay đổi , ai đó không còn yêu bạn nữa thì bạn phải thay đổi và ngừng yêu, lại phải tập quen trở lại với sự một mình, trở lại là mình ...để không phải tổn thương thêm, để không cần phải vì ai đó nữa.
Chỉ tiếc, quá nhiều thứ đẹp đẽ và gắn bó....vậy mà không thể nào (có thời gian) để ngồi lại nhắc nhớ thay vì một tin nhắn gỏn gọn "Ừ, như thế đi, không gặp nữa..." , và rồi, mọi thứ tan đi như chưa tùng hiện hữu.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét